Nâng đôi bồng đào, bú ʍúŧ loạn xạ.
Lâm Ngọc Nhiêu chuẩn bị cơm nước xong, ra ngoài tìm Hướng Minh Vũ về ăn cơm.
Cô vừa bước ra khỏi cửa thì thấy Hướng Minh Vũ đang đứng ngơ ngác trước vại nước. Quần áo ướt sũng dán lên cơ thể làm nổi bật thân hình cường tráng do quanh năm làm việc nặng, nhất là mấy múi cơ bụng. Gần đây, cô cứ nhớ mãi về những chuyện xảy ra đêm hôm đó. Tối đó anh quá mãnh bạo, tới sáng hôm sau thức dậy, phía dưới cô vừa đau vừa mẫn cảm, làm cô không dám mặc qυầи ɭóŧ luôn.
“Minh Vũ, tới giờ cơm rồi.” Lâm Ngọc Nhiêu cố gắng bình ổn lại tâm trạng bồn chồn của mình, cô không muốn phá vỡ ranh giới luân thường đạo lý. Mặc dù mọi chuyện xảy ra vào đêm tân hôn đó đang diễn ra theo chiều hướng không kiểm soát nổi nhưng hai anh em bọn họ vẫn giữ im lặng, cô cũng không muốn nói ra mọi chuyện. Một lúc sau, Hướng Minh Vũ cũng bước vào bếp, anh đã tắm qua rồi, thân trên mặc chiếc áo ba lỗ đen, phía dưới thì mặc quần đùi ngắn, chiều cao một mét tám vô cùng áp bách.
Lâm Ngọc Nhiêu liếc nhìn anh một cái, cũng không dám ở lại quá lâu. Nhưng cánh tay rắn chắc lộ ra ngoài áo ba lỗ làm tim cô đập thình thịch. Đêm đó anh đã dùng cánh tay mạnh mẽ kia ôm lấy eo cô, dùng hết sức bình sinh chơi cô sướиɠ lên mây.
Bầu không khí có chút mập mờ khó tả, Lâm Ngọc Nhiêu dọn bát đũa, Hướng Minh Vũ cũng ngồi xuống, hai người mặt đối mặt, bàn ăn là hình vuông, khoảng cách không xa cũng chẳng gần.
Lúc đầu, cả hai người đều lặng lẽ ăn, nhưng sau vài miếng, Lâm Ngọc Nhiêu nhớ ra trong nồi vẫn còn canh, bèn đứng dậy dọn ra.
“Để em làm.” Hướng Minh Vũ đứng lên trước cô, anh đi tới bàn bếp, Lâm Ngọc Nhiêu không tự chủ được nhìn ngắm tấm lưng vững chắc và bờ vai rộng của anh, đêm đó đôi chân ngọc ngà của cô đặt trên bờ vai ấy….
Hơi thở của cô trở nên rối loạn ngay tức thì, trong lòng Lâm Ngọc Nhiêu như muốn bốc hỏa. Cô ngẩng đầu nhìn cơn mưa nặng hạt ngoài cửa sổ, mong chồng mình sẽ sớm về.
“Chị dâu.” Hướng Minh Vũ đặt bát canh xuống cạnh tay Lâm Ngọc Nhiêu, cô lơ đãng đưa tay đón lấy. Kết quả tay cô lại chạm vào tay Hướng Minh Vũ, vừa quay đầu nhìn đã đυ.ng phải ánh mắt anh.
Đôi mắt Hướng Minh Vũ chất chửa sự trầm lặng sâu thẳm, cơ thể anh căng cứng sau sự đυ.ng chạm của cô. Anh nhẫn nại thở một hơi dài đầy khó khăn, nhưng tầm mắt thì cứ dán chặt vào đôi bồng đào ngoại cỡ dưới lớp áo voan mỏng của Lâm Ngọc Nhiêu.
Thật ra, áo sơ mi voan đã khô từ lâu rồi, nhưng vóc người của Lâm Ngọc Nhiêu đúng là khiến người ta sôi máu. Hai núi đôi rung rinh mỗi khi di chuyển, áo ngực còn đẩy ngọn núi vươn cao, nhất là lúc này cô lại hơi cúi người xuống, khe núi sâu hun hút, gợi cảm hấp dẫn không thôi. Chỗ đó đang thôi thúc Hướng Minh Vũ mau vồ lấy mà bú, liếʍ, cắn, nặn.
“Chị dâu…” Giọng của Hướng Minh Vũ dường như khàn đi, cổ họng khô khốc không thể nói với giọng bình thường, ánh mắt như thiêu như đốt của anh khiến Lâm Ngọc Nhiêu cúi gằm mặt, phong cảnh trước ngực lại càng lộ rõ.
Cô thì thầm một tiếng, vươn tay ra muốn che đi, nhưng Hướng Minh Vũ lại ôm lấy cô nhanh như chớp. Anh há miệng ngậm lấy nụ hoa bên trái qua lớp áo voan và áo ngực, cánh tay cường tráng ôm ghì vòng eo của chị dâu mình. Hơi thở của anh như bị lửa nóng quấn quanh, khiến cơ thể Lâm Ngọc Nhiêu mềm nhũn. Có vẻ cô rất sợ hãi, l*иg ngực bị đôi môi nóng bỏng của em chồng bú ʍúŧ, cô run rẩy đẩy anh ra: “Minh Vũ, đừng…”
Dường như Hướng Minh Vũ đã mất lý trí, anh dùng bàn tay to kéo áo voan của Lâm Ngọc Nhiêu ra, ánh mắt đỏ hoe. Lúc này anh chẳng còn quan tâm được gì khác nữa, áo voan ngắn bị anh xé toạc, bàn tay to ôm lấy đôi bồng đào căng mọng, bú ʍúŧ loạn xạ.
Mặt Lâm Ngọc Nhiêu đỏ bừng, hai mắt mờ mịt, cô không thể khống chế du͙© vọиɠ của cơ thể mình, cô nhớ nhung cảm xúc phóng túng điên cuồng đêm hôm đó.