Thôn Phụ Thơm Ngon Mọng Nước

Chương 3:

Chị dâu da^ʍ, lẽ nào chị không muốn gậy thịt của em chơi chị?

“Chị dâu, vυ' chị lớn quá, mềm quá.” Từ trước tới giờ Hướng Minh Vũ đều là loại người vô cùng đứng đắn. Từ sau khi Lâm Ngọc Nhiêu bước vào nhà này, thời thời khắc khắc anh đều ghi nhớ thân phận của mình, chưa bao giờ có hành vi nào quá đáng, ngoại trừ đêm tân hôn đó của chị dâu.

Lâm Ngọc Nhiêu xấu hổ cắn chặt môi, cô vẫn muốn phản kháng lại, đôi tay vô lực đẩy đẩy bả vai Hướng Minh Vũ, trong cổ họng phát ra âm thanh run rẩy không thành tiếng: “Minh Vũ, không thể, chúng ta không thể…..”

“Chị dâu, tại sao chị lại muốn mặc quần áo như thế này. Rõ ràng chị biết vυ' chị vừa lớn lại vừa da^ʍ, tại sao chị lại muốn để lộ nó ra. Trong nhà cũng chỉ có hai người đàn ông là em với anh trai, chị nói xem, có phải chị cố tình quyến rũ em không, có phải không hả?” Hướng Minh Vũ bú ʍúŧ vυ' lớn mềm mại, anh tức giận vì bản thân mình bị người đàn bà da^ʍ loàn này mê hoặc tới xoay mòng mòng. Thế là anh bế thẳng cô lên, đặt cô lên bàn bếp đã được cô dọn sạch từ lâu.

Lúc bờ mông chạm vào bàn bếp lạnh lẽo, Lâm Ngọc Nhiêu sợ tới mức trợn tròn mắt, hai cánh tay theo bản năng càng ôm ghì lấy cổ anh, hai chân cũng vắt lên vòng eo tinh tráng hữu lực kia.

“Chú, chú muốn làm gì?” Miệng thì hỏi thế đấy nhưng thân thể kia đã dán chặt lên người anh không một kẽ hở. Hơi thở nam tính mãnh liệt trên người anh câu hồn đoạt phách cô đi. Cái miệng nhỏ nhắn thơm tho đang thở gấp không ngừng, ngón chân bên dưới cũng khó nhịn được dao động, cuộn tròn lên.

“Chị muốn để em làm gì chị, phải không?” Hướng Minh Vũ kéo áo voan mỏng và nội y chướng mắt xuống, để cho thân trên chị dâu mình cứ thể lộ ra trần trụi, mặc anh trêu đùa thưởng thức.

Lâm Ngọc Nhiêu kinh hô, trốn tránh, cô lắc đầu phủ nhận lời anh nói: “Không phải, chú nói bậy!”

“Chị nhìn vυ' da^ʍ này của chị đi, bị em mυ'ŧ vừa đỏ vừa sưng, có phải sướиɠ lắm rồi không? Đĩ da^ʍ, có phải chị đã muốn để em làm như thế từ lâu rồi không?” Bàn tay to của anh dùng sức xoa bóp đôi bồng đào bự chảng, nhũ thịt trào ra theo từng khe hở giữa ngón tay. Cảm xúc non mềm kia không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tội ác trong lòng anh trào ra.

“Chị không có.” Lâm Ngọc Nhiêu quẫn tới phát khóc, cô đá chân mong muốn thoát khỏi trói buộc của anh: “Chú không thể làm thế được, chị là chị dâu chú, Minh Vũ….”

Hướng Minh Vũ nhìn gương mặt nhỏ đỏ ửng xuân tình nhộn nhạo của cô, cái miệng nhỏ khi mím chặt khi dẩu lên dụ hoặc anh nhào tới hôn cô. Đầu lưỡi dày rộng vói vào trong miệng nhỏ, đè lại tiếng kinh hô của cô. Một tay anh đè lên gáy cô, tay còn lại thì mon men sờ xuống dưới: “Chị dâu, miệng chị ngọt quá, đầu lưỡi nhỏ thật giảo hoạt.”

Lâm Ngọc Nhiêu chưa từng hôn môi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế bao giờ. Đầu lưỡi đầy báo đạo của anh cứ thế xông vào miệng cô quấy phá, cuốn lấy đầu lưỡi cô, vừa liếʍ vừa mυ'ŧ. Nước miếng chưa kịp nuốt xuống của cô đều bị anh hút hết, anh còn dùng hàm răng khẽ cắn lên môi cô. Tranh thủ lúc anh buông lỏng cô vội vàng thở dốc, lúc thuận khí hơn một chút cô mới phát hiện thân dưới có chút khác thường. Cô lập tức nhận ra ngón tay anh đang luồn vào quần ngắn, gạt qυầи ɭóŧ sang một bên, ngón tay đang sắp chạm vào chỗ đó của cô.

“Minh Vũ!” Lâm Ngọc Nhiêu sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, cô nắm chặt lấy tay anh, lắc đầu xin tha: “Chúng ta không thể như vậy được, không được.”

Tuy rằng cô biết rõ cô chẳng thể nào ngăn nổi anh, bởi chính bản thân cô mỗi ngày mỗi đêm đều khát khao được anh tưới tắm. Nhưng mà….

Đầu lưỡi nóng bỏng của Hướng Minh Vũ câu lấy vành tai mẫn cảm của Lâm Ngọc Nhiêu mà liếʍ láp, anh để mặc cô giữ tay mình, không lộn xộn nữa. Nhưng môi lưỡi lại trượt xuống liếʍ láp xương quai xanh tinh tế, rồi lại trượt xuống dưới ngậm lấy đầu nhũ của cô: “Chị dâu da^ʍ, tại sao lại không thể? Lẽ nào chị không muốn để gậy thịt của em chơi chị?”

Nói xong, anh đâm đâm gậy thịt đã cứng nóng như sắt nung của mình vào người cô: “Phía dưới của chị đã ướt lênh láng như biển rồi, nếu gậy thịt của em mà không đâm vào, chị nói xem, có khi nào lát nữa phòng bếp sẽ bị chị tưới ướt hết luôn không?”