Tạ Uyển Trinh mơ hồ cảm thấy Tô Ngọc Đào thay đổi, trở nên rất quỷ dị, trước kia cô thích Hứa Văn Thông nhiều, nói chuyện với anh ta đều là cẩn thận lấy lòng, nhưng bây giờ lại trái ngược lớn như vậy?
Tống Vĩnh Lan nhìn cô khắc hai chữ kiêu ngạo trên mặt, trong lòng càng tức giận: "Tô Ngọc Đào, cô đừng khinh người quá đáng, thanh niên trí thức chúng tôi cũng không phải dễ bị người khác khi dễ đâu.”
Một người đàn ông không hiểu sao lại bị tát một cái, đó là nỗi ủy khuất rất lớn, nếu không phải khi đó Tạ Uyển Trinh ngăn cản, lúc ấy mấy người bọn họ đã muốn đi tìm đại đội trưởng nói lý lẽ.
Nhìn cô ta quá mức kích động, Tạ Uyển Trinh vội vàng kéo góc áo cô ta, quay đầu nhìn Tô Ngọc Đào: "Ngọc Đào, hôm nay tôi không phải tới tìm cô cãi nhau.”
"Việc này coi như là tôi không đúng, cô phải làm thế nào mới có thể tha thứ cho tôi?"
Hiện tại dư luận đã lan truyền, trong đội ngoại trừ nghị luận có phải cô ta dụ dỗ Tô Ngọc Đào treo cổ hay không, còn có mấy người đối với công việc này của cô ta như hổ rình mồi đã đi tìm đại đội trưởng.
Chỉ cần quan hệ giữa cô ta và Tô Ngọc Đào có thể trở lại như trước kia, những lời đồn đại và dư luận kia tự nhiên không cần tốn công sức mà tự mất đi.
Mặc dù cúi đầu trước rất khó rất ngu xuẩn, nhưng muốn giữ được công việc, đây là biện pháp nhanh nhất hiện nay, cho nên cô ta chỉ có thể lén đi tìm Tô Ngọc Đào.
Không đợi cô tiếp lời, Tạ Uyển Trinh lại nói: "Chúng ta cùng nhau lớn lên, quan hệ luôn luôn tốt, mấy ngày nay tâm tình của tôi cũng không tốt, mỗi ngày đều ngủ không ngon, tôi không muốn mất đi người chị em như cô.”
Ngọc Đào nở nụ cười: "Cô thật sự coi tôi là chị em tốt sao?”
"Đúng." Tạ Uyển Trinh gật đầu, nói chuyện mơ hồ: "Tôi lớn tuổi hơn cô, có lẽ tôi hiểu chuyện hơn chút, chuyện lần này tôi hẳn là phải chịu phần lớn trách nhiệm.”
Tạ Uyển Trinh luôn luôn thiện lương hiểu chuyện, chỉ có cô ta mới có thể chịu đựng được tính tình Tô Ngọc Đào.