Lục Vân Dương nhìn Lục Vân Chiêu một cái, cũng không đáp lời đã đi ra ngoài.
Khi anh ra khỏi nhà bếp, bóng lưng của cô gái vừa lúc biến mất ở ngã tư nhỏ.
Anh em hai người thảo luận một phen nói chuyện về mình, Ngọc Đào đương nhiên không biết, trên đường trở về, tâm tình cô cũng không tệ lắm.
Vừa rồi lúc nói muốn tới nhà họ Lục nhờ chỉ dạy, Lục Vân Dương không trực tiếp từ chối, đó chính là biểu thị anh ngầm đồng ý cho cô tiếp cận!
Nhưng tâm tình tốt của cô mới đi được nửa đường đã bị đánh nát.
Nhìn Tạ Uyển Trinh xuất hiện trước mặt, hàng chân mày dài của Ngọc Đào khẽ nhíu lại, mà đi theo bên cạnh cô ta còn có thanh niên trí thức Tống Vĩnh Lan.
Tống Vĩnh Lan bình thường cũng không quen với tính cách được nuông chiều của nguyên chủ, mỗi lần nguyên chủ và Tạ Uyển Trinh đi đến nơi ở của nhóm thanh niên trí thức, hai người đều phát sinh một ít cãi vã.
Hai người kia nhìn thấy cô ăn mặc như thế dường như cũng sửng sốt một chút.
Nghĩ đến mục đích mình tới tìm cô, Tạ Uyển Trinh rất nhanh thu lại cảm xúc, tiến lên nói: "Ngọc Đào, tôi có việc tìm cô, có thể nói chuyện chút không?”
Không cần suy nghĩ nhiều Ngọc Đào đã biết cô ta muốn nói cái gì: "Không thể, tôi rất bận.”
Cô còn phải trở về đọc sách, nào có rảnh để ý tới hai người này?
"Tô Ngọc Đào, cô đừng có mà quá đáng." Tống Vĩnh Lan lạnh lùng nói: "Muốn tìm chết rõ ràng là vấn đề của cô, hiện tại lại muốn nói là Uyển Trinh mê hoặc cô, cô đảo lộn trắng đen thật sự là không biết xấu hổ!”
Giọng nói của cô ta có chút bén nhọn, Ngọc Đào nghe được thì thấy phiền muộn, phía trước có một Hứa Văn Thông làm thuyết khách cũng thôi đi, hiện tại lại tới một người nữa?
"Có phải cô cũng muốn nói một cái tát không vang không?" Ánh mắt cô khinh miệt nhìn qua, thanh âm châm biếm: "Nếu cô muốn biết thì đi hỏi Hứa Văn Thông một chút đi.”
Dứt lời, sắc mặt hai người khẽ biến, bởi vì bọn họ đều biết chuyện Hứa Văn Thông bị Ngọc Đào tát một cái.