Vạn Nhân Mê Không Dễ Làm

Quyển 1 - Chương 16: Phát hiện ℕɠɵạı Ŧìиh

Tại sao Úc Hữu Minh lại ở đây, mà Nghiêm Dực Lẫm vẫn còn đang ** cậu đấy! Xong đời, giải thích kiểu gì cũng không được.

"Em... Cái này... Em, anh... Cái... Ưʍ..."

Khuôn mặt ấp úng đỏ bừng không nói được câu nào hoàn chỉnh. Nghiêm Dực Lẫm ở phía sau trực tiếp bóp cằm rồi bắn vào khuôn miệng nhỏ nhắn của Trà Thư.

"Đưa lưỡi ra." Trà Thư ngoan ngoãn đưa cái lưỡi hồng hào ra, chiếc lưỡi to của Nghiêm Dực Lẫm liếʍ láp hết dòng nước thơm ngọt trong miệng cậu.

Y đặt một cánh tay ôm chặt vai Trà Thư rồi ôm cậu vào lòng, sau khi họ ngừng hôn, khóe miệng cậu chảy xuống nước miếng trông thật dâʍ đãиɠ, phía dưới một vũng nước da^ʍ lầy lội làm ướt cả chiếc quần đen. Toàn thân cậu căng tràn sức quyến rũ khó cưỡng, giống như bông hồng tỏa ra hương thơm nồng nàn hấp dẫn người đến hái.

"Tôi và bạn trai làm gì cũng không liên quan đến cậu. Nếu không muốn bị đấm sưng mặt thì cút ra ngoài." Nghiêm Dực Lẫm đã biết chuyện đó từ lâu nên thẳng thừng đối đầu trực diện với anh, trước giờ y vẫn luôn gai mắt việc anh thường xuyên bám dính lấy Trà Thư.

Nghiêm Dực Lẫm vừa mới nói cái gì, bạn trai.... Hai... Hai bạn trai gặp nhau... Trà Thư chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, vội vàng đứng dậy muốn chạy trốn.

Nghiêm Dực Lẫm ôm chặt cậu hơn, còn chạm vào hoa huy*t đang chảy nước của cậu, "Thư Thư... Em thấy anh rất xấu xa khi làm chuyện đó trước mặt bạn cùng bàn của em à... Hay là... Em không muốn bị hắn phát hiện? Hay em đang giấu anh điều gì đó hả?"

Lời dọa nạt vang lên bên tai và dương v*t to khủng khϊếp đè lên hoa huy*t như sắp định đâm vào, nhìn thấy cơ thể Trà Thư run rẩy và đỏ bừng, đôi mắt đẹp tuôn trào nước mắt khiến trái tim Nghiêm Dực Lẫm đau đớn như bị một tảng đá lớn đập vào, "Một lát nữa anh sẽ đuổi hắn đi, đừng buồn nữa."

"Cậu đang nói cái gì vậy? Thư Thư là bạn trai của tôi, từ khi nào là bạn trai của cậu?" Úc Hữu Minh nguy hiểm nheo mắt lại rồi đi lại gần hai người bọn họ, nhìn hoa huy*t bị dương v*t ** cho sưng đỏ vẫn chảy ra rất nhiều chất lỏng ngọt lịm, anh chỉ tiếc không thể đánh Nghiêm Dực Lẫm một trận.

"Thật không? Hừm, bé con Thư Thư, em nói xem em là bạn trai của anh hay là của Úc Hữu Minh. Hay tại em chưa được thỏa mãn nên lén đi tìm con chó hoang khác?"

Nghiêm Dực Lẫm hung hăng đạp đổ bàn ghế gây nên một loạt tiếng vang ầm ầm trong phòng. Khuôn mặt hồng nhuận của Trà Thư trở nên trắng bệch vì sợ hãi, cậu rõ ràng muốn chạy trốn nhưng lại bị Nghiêm Dực Lẫm ôm chặt đến nỗi dường như y muốn hai người hòa làm một.

Nghiêm Dực Lẫm rất đáng sợ, cậu muốn chạy quá.

"Em nói đi, Thư Thư, tại sao em không nói một lời nào? Không phải là vì lương tâm cắn rứt đó chứ?"

"Úc Hữu Minh... Úc Hữu Minh đang nói dối, hắn... Hắn không phải bạn trai của em, bạn trai của em từ đầu đến cuối chỉ có Lẫm Lẫm. Em... Em yêu Lẫm Lẫm nhất, Trà Thư thích anh nhất! Ưm a a... dương v*t ** sướиɠ quá... Ối á a quá nhanh... Sướиɠ muốn chết..."

Sau khi đã điều chỉnh tốt tâm trạng, Trà Thư chủ động cho hoa huy*t ăn dương v*t. Vì chiều cao vốn có của nguyên chủ nên cậu chỉ có thể liếʍ mυ'ŧ tới xương quai xanh của Nghiêm Dực Lẫm, trong miệng rêи ɾỉ phóng đãng bảo Nghiêm Dực Lẫm cúi xuống hôn lên cánh môi đỏ mọng...

"Vậy à, anh không phải bạn trai của em? Vậy thì anh sẽ cho em nghe đoạn âm thanh này." Úc Hữu Minh bật một đoạn âm thanh trong điện thoại và điều chỉnh âm lượng đến mức to nhất. Trà Thư tò mò không biết nó là gì, nhưng vừa nghe xong mặt cậu lập tức trắng bệch.

Ngay khi dương v*t nắc mạnh vào hoa huy*t, Trà Thư run rẩy khóc thút thít.

"Ưm a a...! Anh Hữu Minh to quá... ** đã ghê... Chậm chút hic hic muốn bắn... Quá da^ʍ... Đừng mà... Đừng chạm chỗ đó..."

"Em thích anh ** em ở đây không? Người bên dưới có nhìn thấy thì anh cũng không quan tâm, em có yêu anh không, bé yêu, bạn trai của anh."

"Em yêu anh... Hữu Minh... dương v*t to căng quá... Sắp nứt ra rồi đây này... hoa huy*t sẽ sưng lên..."

Không ngờ, Úc Hữu Minh vẫn giữ lại bản ghi âm để làm bằng chứng.

Sắc mặt của Nghiêm Dực Lẫm giờ đây xanh mét, bàn tay to nổi lên gân xanh cuồn cuộn. Mấy ngày nay những lời ngọt ngào của cậu đều là giả dối, Trà Thư chẳng bao giờ ngần ngại nói dối y, hơn nữa cậu không chỉ nɠɵạı ŧìиɧ về mặt tinh thần mà còn về thể xác.

Tất cả những kỳ vọng và hạnh phúc đều bị đập tan, Trà Thư chà đạp lên tình yêu chân thành của y, cậu xem y là tên ngốc muốn lừa thì lừa hả? Tại sao chứ? Chết tiệt, y không thỏa mãn được cậu hay sao mà cậu cứ thích đi tìm người khác!

Trà Thư nhận ra mọi chuyện không ổn, nhân lúc tay của Nghiêm Dực Lẫm buông lỏng ra rất nhiều, cậu chợt có suy nghĩ nếu lúc này không trốn thì chờ đến lúc nào nữa? Cho nên cậu nhanh chóng thoát khỏi vòng tay y rồi nhảy ra khỏi cửa sổ bỏ chạy, Trà Thư không dám nhìn lại vì sợ nhìn thấy hai người đang đuổi theo ở phía sau.

Sau khi chạy vào nhà vệ sinh Trà Thư lén lút thăm dò tung tích của hai người, nhưng vừa xoay người lại cậu đã bị hai người đè trên lên tường ** cùng lúc hai huyệt tới tấp, sắp... sắp bị chơi chết...

"Xin lỗi... Em xin lỗi, em không nên nɠɵạı ŧìиɧ a a ư ưʍ... Em sai rồi... Xin mấy anh buông tha em hức hức đau quá... Em hứa sẽ không làm như vậy, tha cho em lần này, làm ơn..."

Lúc trước lẳиɠ ɭơ bao nhiêu thì hiện tại cậu lại hối hận bấy nhiêu.

Hai huyệt khít khao bị hai cây dương v*t khổng lồ điên cuồng **, trong chốc lát cậu đã lêи đỉиɦ phun nước lênh láng, vừa trợn trắng mắt vừa bắn tinh. Nước mắt trong suốt ướt đầm đìa trên khắp khuôn mặt, thân thể trắng nõn mềm mại phủ một màu phớt hồng như cánh hoa đào. Ngón chân cong lên thành đường cong tuyệt đẹp, đôi chân thon dài yếu ớt quỳ lên trên mặt đất hèn mọn cầu xin những người đàn ông giận dữ buông tha mình.

Mỗi lần cậu dùng sức bò đi lại nhanh chóng bị túm trở về ** mạnh bạo hơn, dương v*t nhỏ phấn hồng run rẩy không bắn ra được gì, trên gương mặt dính đầy nước miếng và nước mắt trông dâʍ đãиɠ đến tận xương tủy.

"Đang xin tha sao, thật đáng thương, không phải Thư Thư rất thích dương v*t ** mình hả, sao lần này lại không thích?" Úc Hữu Minh túm lấy Trà Thư, phun nước bọt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu rồi để cho Trà Thư mở miệng ăn nước bọt, "So với nước bọt thì ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ngon hơn mà?"

"Sao em không trả lời anh, bị dương v*t ** đến ngơ ngẩn rồi hả? À, vừa rồi em còn kiêu ngạo nói rằng anh không phải bạn trai của em. Được thôi, anh là chủ nhân của Thư Thư dâʍ đãиɠ, em biết chưa?"

"Thư Thư dâʍ đãиɠ quá, dương v*t của bọn anh không đủ đút no em sao? Lúc nào em cũng muốn dương v*t ** mình, nên mới thường xuyên đi quyến rũ người khác mà. Vì vậy, là chủ nhân của em nên bọn anh có trách nhiệm cho em ăn no."

"Nghiêm Dực Lẫm, cùng nhau nện hoa huy*t?"

"Được rồi, ngày nào cũng phải *** em thật mạnh để em không còn sức đi tìm chó hoang bên ngoài."

Nghe nói hai người sẽ cùng nhau vào đi vào hoa huy*t khiến Trà Thư sởn tóc gáy muốn liều mạng bò về phía trước, cậu khóc lóc nức nở xin tha, "Đừng vào cùng nhau hu hu... Sẽ rách ra... Rất đau... Xin các người buông tha... Em sai rồi... Chơi em không hay đâu... Em sẽ chết... Thật sự, em sẽ chết..."

"Thế à, Thư Thư da^ʍ không phải rất thích sao? Bề ngoài ngây thơ đáng yêu mà lại thích ăn dương v*t liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙, mau tách ra hoa huy*t xin bọn anh đến ** đi."

"Không phải...Á á ư ưʍ... Úc Hữu Minh... Tên biếи ŧɦái... Từ đó đến nay đều do anh cưỡng ép hức hức ư ư..."

Úc Hữu Minh nắm đầu v* hồng xoa bóp kɧıêυ ҡɧí©ɧ, một tay mân mê đầu v* mẫn cảm một bên liếʍ mυ'ŧ đầu v* còn lại, Trà Thư sướиɠ đến nỗi chỉ biết rêи ɾỉ trong khi nước sinh lý rơi xuống lã chã.

"Không phải nói hay lắm sao, nói tiếp đi." Úc Hữu Minh rút dương v*t ra, nước da^ʍ trong hậu huyệt khó dằn nổi phun lên áo sơ ki đắt tiền, ngay cả sàn WC cũng ướt đẫm một mảng lớn.

Nghiêm Dực Lẫm đè lại cơ thể run rẩy của Trà Thư, từng ngón tay thon dài xông vào hoa huy*t mềm mại khiến Trà Thư run rẩy lêи đỉиɦ, nước mắt đầm đìa trong khi khàn giọng rêи ɾỉ xin tha. Vòng eo nuột nà bị bàn tay to bóp mạnh để lại những dấu vết xanh tím đáng sợ, thân thể trắng ngần bị phủ kín những vệt đỏ chói mắt.

Đợi đến khi Nghiêm Dực Lẫm đã nhấp dương v*t vào, Úc Hữu Minh mới tách hoa huy*t ra rồi đâm dương v*t của mình vào.

"Muốn... Muốn rácg ra rồi á á a!! Đau quá!! Buông ra... Cứu mạng... Cứu mạng a...!!!"

Trà Thư kêu lên thảm thiết vì hoa huy*t nhỏ bé bị dương v*t căng ra tối đa, hai cây dương v*t điên cuồng nắc mạnh vào hoa huy*t non mềm, mỗi khi thọc vào rút ra đều làm nước da^ʍ bắn ra tung tóe, cặρ √υ' bự trắng nõn lắc qua lắc lại và cặp mông căng tròn bị tinh hoàn dập tới tấp, hai bàn tay to vuốt ve xoa bóp khắp cơ thể trắng nõn, bọn họ tham lam mυ'ŧ hôn để lại rất nhiều dấu hôn dâʍ đãиɠ.

"Đây là trừng phạt vì tội nɠɵạı ŧìиɧ, đồ dâʍ đãиɠ."

"Muốn nhìn Thư Thư bị ** đến mất khống chế ghê."

"hoa huy*t đúng là cực kì dâʍ đãиɠ, mềm mại mà bú ʍúŧ dương v*t giỏi quá, sướиɠ vãi. Mục tiêu kế tiếp là ** em ấy ngất xỉu rồi cho ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙, cậu cảm thấy như thế nào."

"Đúng là ý kiến hay."