Vạn Nhân Mê Không Dễ Làm

Quyển 1 - Chương 15: Phòng học play

〔Lẫm Lẫm, em đã mặc chiếc váy mà anh đưa rồi. Còn xấu hổ hơn em nghĩ, mấy người đàn ông thấy em đều quay đầu lại nhìn. 〕

〔Em nghe họ nuốt nước bọt và bàn luận về mông của em, đúng là vô sỉ mà. 〕

〔Em nghe lời anh nói không mặc qυầи ɭóŧ và quấn ngực (rất xấu hổ), họ cứ nhìn chằm chằm vào ngực của em rồi nói thấy được đầu ti hồng...〕

〔hoa huy*t trở nên nhạy cảm quá, hiện tại em muốn lắm... Lẫm Lẫm, mau tới đây, em không thể chịu được nữa...〕

"Tới chậm quá!" Trà Thư thở hồng hộc hất tay Nghiêm Dực Lẫm ra, "Mấy người kia thật biếи ŧɦái, bọn họ muốn... Hic hic"

"Đừng để ý mấy tên khốn đó, chúng ta cùng nhau đi chơi nha. Thư Thư hôm nay thật xinh đẹp."

Nghiêm Dực Lẫm không nhịn được liếʍ những giọt nước mắt trên khóe mắt Trà Thư, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu giờ đây phớt hồng, nửa cặp ngực căng tràn lộ ra đường cong quyến rũ hút mắt người nhìn và vòng eo đẹp vô cùng thon thả.

Hương thơm tao nhã tỏa ra thoang thoảng trên cơ thể của cậu, chiếc váy nhỏ xinh chỉ có thể che đến hết cặp mông to, đôi tất lưới gợi cảm và làn da trắng nõn nà tạo ra sự tương phản thị giác cực kỳ nổi bật. Trên người cậu trông thuần khiết ngây thơ lại vừa phóng đãng gợi cảm, giống như một sắc đỏ mê hoặc loang ra trên nền tuyết tinh.

"Hiện tại không có ai, Thư Thư, chúng ta đến góc tường đi."

"Ngực em đẹp quá, thấy được đầu v* hồng luôn." Bàn tay to gợϊ ȶìиᏂ của Nghiêm Dực Lẫm sờ soạng vòng eo phẳng lì rồi đến bộ ngực lớn đẫy đà, nhẹ nhàng trêu chọc đầu v* đang dựng đứng.

"Vừa mới chạm vào vυ' mà phía dưới đã chảy nước rồi, Thư Thư da^ʍ quá."

Tay còn lại của y chui vào trong váy sờ soạng cái hoa huy*t mềm mại mập mạp, "Nhiều nước như vậy, anh có cảm giác nếu đút vào sẽ làm dương v*t bắn tinh ngay, chơi ở bên ngoài kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn đúng không?"

Trà Thư đẩy tay Nghiêm Dực Lẫm ra, nhưng hoa huy*t bên dưới lại nóng lòng đến nỗi mυ'ŧ chặt những ngón tay thô ráp của y không chịu buông ra, "Làm ở chỗ này... Quá dâʍ đãиɠ..."

"Vυ' thơm quá, có ra sữa không đây? Vừa mềm vừa to ăn rất ngon."

Y lặng lẽ cởi chiếc áo xinh đẹp và chiếc váy ngắn cũn cỡn của cậu ra, để lộ một cặρ √υ' lớn đầy đặn. Nghiêm Dực Lẫm si mê liếʍ mυ'ŧ bầu ngực trắng nõn, ngón tay vân vê xoa bóp đầu v*, "Em lại ra một lần nữa, Thư Thư thích lắm hả, nước của em sắp chảy khắp sàn nhà rồi."

"Em không thích thì đi chỗ khác, được không?"

"Ừm, mà đi đâu giờ?"

"Không nói cho em biết, giữ bí mật."

Hai người đến lớp học ở trường, mọi thứ xung quanh đều quen thuộc với bọn họ. Vì là cuối tuần nên ở đây ít náo nhiệt và ồn ào hơn hẳn, khuôn viên trường hiện tại khá yên tĩnh.

"Làm... Làm ở đây à? Cảm giác lạ lắm...."

"Không được sao, vậy chúng ta chuyển sang chỗ khác đi."

Nghiêm Dực Lẫm đột nhiên thần bí ghé sát lỗ tai Trà Thư, "Từ lâu anh đã muốn đè em lên bàn học làm một trận, mà em biết chuyện này chưa? Hồi trước anh có thủ da^ʍ ở chỗ ngồi của em đó, còn bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên sách vở của em nữa."

"Hả...!! Thì ra là anh. Lần đó em hoảng sợ quá trời, còn tưởng rằng là tên biếи ŧɦái nào đó..."

Nghiêm Dực Lẫm nhìn cái miệng nhỏ đỏ mọng đang đóng mở dụ dỗ người tới nếm thử của cậu, y nhắm đôi mắt phượng dài và hẹp của mình, siết chặt cằm cậu rồi hôn lên môi cậu một cách thâm tình. Một bàn tay to lớn của y vòng ra sau nắm lấy gáy của Trà Thư, cố gắng làm cho nụ hôn sâu hơn.

Nghiêm Dực Lẫm xấu xa dùng chiếc lưỡi lớn chuyển nước bọt của mình vào miệng của Trà Thư, cậu lại rất ghét nước bọt của người khác nên càng cố gắng ngăn cản hành động của y. Môi lưỡi của hai người quấn quýt lấy nhau, dòng nước nhớp nháp cứ thế trượt xuống theo đường cong hoàn mỹ của chiếc cằm.

Nghiêm Dực Lẫm buông Trà Thư ra, buồn bã nhìn cậu, "Tại sao em lại từ chối nước bọt của anh? Em đã từng làm chuyện đó với ai khác chưa?"

"Cái này... Bởi vì hồi đó anh trai hay liếʍ mặt lên mặt em lắm, bây giờ nghĩ lại em vẫn cảm thấy ghê tởm. Nhưng em sẽ không bao giờ làm điều đó với người khác đâu, anh biết rằng em yêu anh rất nhiều mà, nên em sẽ không làm chuyện tổn thương đến anh."

"Ừm..." Nghiêm Dực Lẫm gật đầu.

Y đoán được Trà Thư sẽ bao giờ không thuộc về một mình y, hoặc có khi cậu đã làm chuyện đó với cả anh trai và cả bạn cùng bàn rồi. Nhưng suy đoán vẫn là suy đoán, nếu chuyện này thật sự xảy ra thì chắc chắn y sẽ không kiềm chế được bản thân và sẽ nhốt Trà Thư lại bên cạnh mình.

Đôi khi không nên coi thường giác quan thứ sáu của đàn ông, dẫu vậy y vẫn hy vọng rằng những lời nói của cậu là thật và những lời hứa đều đáng tin cậy, chứ không phải lời mật ngọt có thể dễ dàng nói với bất kỳ ai. Y mong rằng trái tim của cậu đừng chia thành nhiều ngăn, mà từng ngăn lại dành cho những người khác nhau.

Hai người tiếp tục hôn nhau, Trà Thư chủ động đưa chiếc lưỡi nhỏ nhắn đỏ mọng của mình liếʍ láp khoang miệng của y, đôi chân trắng như tuyết đi tất lưới đen trông thật gợϊ ȶìиᏂ đang kẹp lấy vòng eo rắn chắc và đôi tay của cậu ôm lấy cổ y, cực lực lấy lòng đối phương.

"Em muốn dương v*t to đút vào... ah ah ưm ư... hoa huy*t không chịu được nữa rồi..."

Nghiêm Dực Lẫm kéo khóa quần của mình làm dương v*t to lớn cương cứng lập tức nhảy ra, Trà Thư mê mẩn nhìn cây dương v*t dữ tợn. Trong cái miệng xinh xắn chứa đầy nước bọt nhớp nháp, hoa huy*t non nớt đã ướt đẫm nước da^ʍ.

Y ôm mỹ nhân ngồi xuống, tấm lưng đẹp đẽ và hoàn hảo của cậu lộ ra một đường cong tao nhã đối diện với mắt y. Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Trà Thư ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy đôi mắt to của cậu trông vừa ngây thơ vừa lả lơi khó tả.

"Hưm a, á dương v*t vào rồi... Nó to quá... Sắp nứt ra rồi...Ôi ưm ư..."

"Chậm lại... Nhanh quá ha ư ư ưʍ... Lẫm Lẫm xấu quá.... hoa huy*t sắp hỏng rồi... Sắp bị dương v*t... Chơi hư mất... "

Nước mắt sinh lý của cậu không tự chủ được chảy xuống, nước miếng không kịp nuốt xuống đã chảy ra ngoài, làn da mềm mại trắng như tuyết phủ lên một màu màu đỏ nhạt.

dương v*t dữ tợn và to lớn làm đầu óc cậu điên đảo, chỉ biết đưa cái lưỡi non mềm ra trong khi trợn trắng mắt đón nhận cơn cực khoái, nước da^ʍ nhớp nháp nhanh chóng chảy đầy cả sàn và nước miếng cũng đã làm ướt bàn, hiện tại Trà Thư quả thực còn trông dâʍ đãиɠ hơn cả một con cɧó ©áϊ.

"Thư Thư, em đã bao giờ làm chuyện này với những người đàn ông khác chưa? dương v*t của họ hay của tôi ** em sướиɠ hơn?"

Trà Thư đã sớm bị y ** sướиɠ ngất ngây, đầu óc lâng lâng không còn lý trí chỉ biết bị dương v*t chơi chảy nước ròng ròng, khuôn mặt ửng hồng không thể trả lời câu hỏi của y.

"Anh biết em rất ngoan... Nhưng nếu anh phát hiện em anh ngủ với người khác thì em sẽ tiêu đời."

"Anh sẽ ** hư hoa huy*t và hậu huyệt của em, những thời gian còn lại anh sẽ nhốt em trong ở nhà và cho em ăn dương v*t giả."

"Vậy em có hiểu không? Chỉ cần em không nɠɵạı ŧìиɧ thì em muốn gì anh cũng cho." Nói xong, y cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Trà Thư, liếʍ mυ'ŧ cái miệng nhỏ mềm mại.

"Hưʍ.. Ưʍ... Người ta muốn... Ngực cũng muốn hôn... Thích dương v*t của Lẫm Lẫm."

Nghiêm Dực Lẫm bế Trà Thư lên, khiến dương v*t thô to càng đi vào sâu hơn, "Ối a a ưʍ... hoa huy*t sắp bị chơi hư rồi... Sướиɠ quá... Hữu Minh liếʍ núʍ ѵú nữa đi... Ngứa quá... Sưng lên khó chịu quá..."

"Hữu Minh? Úc Hữu Minh? CMN, em có biết anh là ai không? Em đang làʍ t̠ìиɦ với ai?"

"Em đã quên những gì anh vừa nói với em hả? Em không chỉ có một bạn trai là anh đúng không, đồ lẳиɠ ɭơ."

Trà Thư gần như sợ chết khϊếp, cậu nhanh chóng muốn xoa dịu tâm trạng bực bội của Nghiêm Dực Lẫm, nhưng bị dương v*t ** quá nhanh khiến cậu không nói nên lời.

Cứu, cứu, cứu, cậu sắp chết mất.

"Lẫm... Lẫm Lẫm hức hức... Anh nghe em nói Bởi vì... Chúng ta... Vừa mới... Úc Hữu Minh... Ưm ưm ư a á a... Chậm chút... Xin anh... Hưm ha ư... Chỗ ngồi... Làʍ t̠ìиɦ..."

"Vậy thì tốt hơn hết em nên ngoan ngoãn, nếu anh phát hiện em và người khác có quan hệ, anh sẽ không bao giờ tha cho em và thằng khốn đó."

"Ăn đi." Nghiêm Dực Lẫm rút dương v*t của mình ra rồi vuốt vài cái, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng lập tức bắn vào miệng và mặt Trà Thư. Vốn dĩ Trà Thư muốn đứng dậy nhả tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra, nhưng bị Nghiêm Dực Lẫm đè lại ép ăn hết.

Đột nhiên có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Úc Hữu Minh đi đến và bắt gặp Nghiêm Dực Lẫm và Trà Thư đang làʍ t̠ìиɦ trong lớp học.

"Trà Thư... Em đang làm gì vậy?"