"Lại sai rồi." Úc Hữu Minh kéo khóa quần xuống để lộ dương v*t to lớn dữ tợn của mình, dương v*t đè lên trên hoa huy*t mềm mại làm bộ muốn đâm vào.
"Anh đang lừa con nít sao? Quá trình không sai và kết quả cũng không sai, người sai chính là anh." Trà Thư không hề nhận thức được mối nguy hiểm mà vẫn lo phản bác lại anh, đôi mắt trong trẻo như pha lê của cậu nhìn về phía Úc Hữu Minh giống y như một thanh kiếm sắc bén đã rời khỏi vỏ.
"Vậy thôi em về nhà đây, cảm ơn anh đã dạy thêm. Em có bảo anh trai là mình sẽ về nhà lúc 10 giờ, bây giờ là 9 giờ rưỡi nên nếu em không về nhà thì anh ấy sẽ lo lắng."
Trà Thư gỡ bàn tay của Úc Hữu Minh đang nắm chặt tay của mình ra, ngay lúc cậu định cởi bộ đồ thiếu vải đang mặc thì bỗng bị anh đè ngã xuống đất, lúc này cậu mới thấy trong đôi mắt đen của anh cuồn cuộn một tầng sương mù dày đặc nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì.
"Sao... Sao em không thể ở lại lâu hơn một chút? Em chỉ quan tâm đến cảm xúc của anh trai mình, nhưng vẫn luôn bỏ mặc anh."
"Còn nữa, ai để lại những dấu vết đó trên người em? Nói cho anh biết." Anh hôn lên chiếc cổ trắng ngần của cậu, liếʍ mυ'ŧ xương quai xanh tinh xảo nhằm che lấp những vết đỏ, cắn vào đôi môi đỏ mọng rồi thân mật ôm chặt lấy Trà Thư.
"Chuyện này… Chuyện này không liên quan gì đến anh."
Sau khi nói xong, Trà Thư lập tức cảm nhận được một cảm giác lạnh như băng tỏa ra từ sau lưng khiến độ ấm trên người cậu dần biến mất, lúc cậu muốn đứng dậy lại bị anh ôm chặt không thể cử động.
Trà Thư lắc đầu trốn tránh nụ hôn của Úc Hữu Minh, cậu nhân cơ hội nhanh chóng mở điện thoại ra muốn gửi tin nhắn cho Nghiêm Dực Lẫm, thì thấy đối phương đã gửi thêm nhiều tin nhắn.
[Anh mới thấy một con chó màu đen trắng nè, rất dễ thương, Thư Thư có thích không? (Hình ảnh) (Hình ảnh) (Hình ảnh)]
[Nhạc rock quá đỉnh, cùng nghe nhạc nhé, tối nay em có rảnh gọi video không?]
Đã hơn mười phút mà Trà Thư vẫn chưa trả lời tin nhắn khiến Nghiêm Dực Lẫm bức bối vò đầu bứt tai, lúc nào nhắn tin xong y cũng nhìn chằm chằm vào điện thoại, cuối cùng y quyết định mở lại cuộc trò chuyện để đọc lại những gì cậu đã nhắn và lo lắng rằng mình đã nói sai điều gì đó...
[Thư Thư đang bận nên không trả lời được sao... Buồn quá... Anh nhớ em lắm, nhớ em nhất, em phớt lờ anh vì không yêu anh sao? Hu hu hu TT, anh muốn xin lỗi (ủ rũ)]
[Vừa rồi em đang ăn cơm nên không xem điện thoại một lúc, em yêu anh nhất, thích anh nhất (trái tim)]
Sau khi nhìn thấy tin nhắn mới, sự buồn bã của Nghiêm Dực Lẫm lập tức biến mất, mặt đỏ tay run hưng phấn đến mức muốn nhảy lên giường, vui sướиɠ muốn bay lên!
[Anh cũng yêu em nhất!! (Trái tim) (Trái tim) (Trái tim)]
[Lát nữa em có rảnh gọi video không?]
"Nếu chúng ta đã ở bên nhau thì không một ai có thể cướp em từ tay anh, em đang nhắn tin với ai? Với anh trai? Hay là Nghiêm Dực Lẫm? Hoặc là những người mà anh không biết?" Úc Hữu Minh đoạt lấy điện thoại từ trong tay Trà Thư, cũng may cậu đã kịp thời tắt màn hình nên lúc anh mở điện thoại lên sẽ phải nhập mật khẩu.
"Lúc chúng ta ở bên nhau, anh vẫn luôn nghi ngờ em đang làm gì đó mờ ám. Lúc nói chuyện với anh thì hay lơ đãng, nhưng lại thường xuyên vừa nhìn điện thoại vừa mỉm cười."
Với một cái vuốt ngón tay, anh đã nhập ngày sinh nhật của Trà Thư rồi đăng nhập thành công vào điện thoại.
"Em nên đặt mật khẩu phức tạp hơn." Úc Hữu Minh nói với vẻ chế nhạo.
"Anh...Úc Hữu Minh... Trả lại cho em!" Trà Thư sợ lịch sử trò chuyện của mình bị lộ nên liều lĩnh cướp điện thoại.
"Gấp gáp muốn anh trả lại điện thoại như vậy, ắt hẳn trong điện thoại có một bí mật không thể nói ra."
"Để anh xem đó là ai."
"Nghiêm Dực Lẫm?"
"Em yêu anh nhất, thích anh nhất?"
"Trà Thư, em xem anh là cái thá gì!"
Úc Hữu Minh đập mạnh điện thoại xuống đất làm phát ra tiếng động lớn, anh không kìm chế được lửa giận trong lòng lập tức banh hai đùi của cậu ra, dương v*t to lớn nhắm thẳng vào hoa huy*t.
"Không... Không phải như thế! Úc Hữu Minh, anh bình tĩnh nghe em giải thích."
Trà Thư vừa nói vừa lùi lại, cố gắng tránh xa dương v*t thô to đến đáng sợ. Tuy nhiên, Úc Hữu Minh không cho cậu một cơ hội nào cả. Anh dùng sức nắm chặt lấy cổ tay của cậu, rồi đâm dương v*t vào một cách không thương tiếc.
"Đau quá á á!!! Thật sự… Không có… Như anh nghĩ… Xin anh dừng lại hic hic… Đau quá a a… Sắp bị chơi hư oa a a ưm… Quá lớn…"
dương v*t đâm vào đột ngột làm cho Trà Thư đau đớn hét lên, dương v*t như một cây gậy khổng lồ bốc lửa hung hăng đâm loạn xạ vào hoa huy*t mềm mại. Đâm cho phần thịt mềm bên trong đỏ thẵm, thậm chí trên cái bụng phẳng lì và nhẵn nhụi của cậu cũng đã xuất hiện hình dạng của cây dương v*t khổng lồ.
Bầu ngực đẫy đà bị cắn liếʍ, đỏ đậm như màu máu khiến cậu đau đớn tột cùng. Vòng eo thon bị một bàn tay bóp chặt để lại dấu vết xanh sẫm, còn cái mông to căng tròn bị bàn tay to lớn đánh bôm bốp đến đỏ bừng, những dấu vết cũ trên người cậu hoàn toàn bị anh che khuất bằng những dấu vết mới và đậm hơn.
"Đừng.. Đừng... Đừng để lại dấu vết..."
"Không để lại dấu vết để em đi tìm mấy thằng đàn ông khác hả, bú ɭϊếʍ dương v*t cũng thật là dâʍ đãиɠ. Vừa mềm vừa non lại nhiều nước như vậy, chẳng lẽ từ lâu em đã là con phò ngàn người cưỡi vạn người **? Một dương v*t không thể thỏa mãn nên em mới lén lút tìm một dương v*t khác hả? Xem khuôn mặt bị chơi sướиɠ ná thở của em kìa, sao mà da^ʍ thế này cơ chứ? Đừng nói là trước giờ đều do em quyến rũ bọn họ đến ** mình."
Úc Hữu Minh như phát điên nện mạnh vào hoa huy*t ướt hồng của Trà Thư, tiếng nước òm ọp vang lên càng lúc càng lớn. Trà Thư trợn mắt, bị ** cho đến khi hai cái huyệt đồng thời phun nước đạt cực khoái và dương v*t nhỏ phía trước cũng bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên bụng của anh, bàn tay to của anh vỗ nhẹ lên cái mông to béo mập mạp của cậu tạo nên một làn sóng tuyệt đẹp.
"Ting ting ting!"
Úc Hữu Minh cúi người nhặt điện thoại ở dưới đất lên, thấy là anh trai của Trà Thư gọi nhưng dương v*t vẫn không hề giảm tốc độ, ann cúi xuống mập mờ nói bên tai Trà Thư: “Anh trai em đang gọi, nghe máy hay không?”
Lời nói của anh khiến hoa huy*t nhỏ của Trà Thư lập tức co thắt lại, dương v*t nhỏ của cậu lại run rẩy xuất tinh lần nữa nhưng lần này chỉ bắn ra một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙, sau cùng tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều bị Úc Hữu Minh ép cậu nuốt vào miệng.
"Đừng… đừng nghe… làm ơn!!" Khuôn mặt của Trà Thư đỏ bừng và nước mắt tuôn trào, cậu giữ nguyên tư thế quỳ và cầu xin anh đừng nghe máy.
“Được thôi, chỉ cần em đảm bảo rằng anh được ** em mọi lúc mọi nơi thì anh sẽ không nghe máy."
"Cái này... ừm..."
"Anh không có kiên nhẫn chờ lâu như vậy, ba...hai..."
"Em đồng ý! Đừng nhấc máy...!"
Úc Hữu Minh ấn nút cúp máy rồi bế Trà Thư đến trước cửa sổ sát đất, cặρ √υ' to mềm mại trắng nõn bị đè thành một khối to hơn.
"Tuy là ban đêm nhưng trên đường vẫn có rất nhiều người qua lại. Bây giờ chúng ta đang ở trên tầng hai, chỉ cần bọn họ nhìn lên sẽ nhìn thấy cái đứa dâʍ đãиɠ như em đang quyến rũ dương v*t ** sưng hoa huy*t. Em xem bọn họ sẽ nghĩ Trà Thư là một con phò non dâʍ đãиɠ sao? Vô liêm sĩ mê hoặc người ta ** mình, còn muốn ra ngoài kiếm dương v*t bẩn thỉu khác."
"Anh… Ưm a đừng… Đừng ở đây… Hưm á a bị chơi hư mất… Căng to quá…"
"Ting ting ting."
Lại là ai? Tại sao mỗi ngày đều có rất nhiều tên khốn đến tìm Thư Thư thế?
"Cuộc gọi video của Nghiêm Dực Lẫm, em có muốn nghe không?"
hoa huy*t non mềm đột nhiên mυ'ŧ chặt lấy dương v*t to lớn trong người, nước da^ʍ tuôn trào một lượng lớn đồng thời phun lên dương v*t gân guốc.
Tiêu đời, nếu thực sự nghe máy thì cậu sẽ chết chắc, sau này cũng không còn cơ hội giải thích nữa.
"Em thực sự, thực sự cầu xin anh, Hữu Minh! Đừng nghe máy mà hức hức hức..."
"Không nghe sao, vậy được thôi." Úc Hữu Minh trực tiếp ấn vào nút đồng ý nhận cuộc gọi, nhưng Trà Thư lại thở phào nhẹ nhõm vì tưởng anh đã từ chối cuộc gọi.
Đến khi dương v*t lại đâm rút loạn xa trong hoa huy*t, và Úc Hữu Minh chĩa điện thoại về phía mình thì cậu mới biết rằng anh đã nhận cuộc gọi. Cậu nhanh chóng muốn che mặt của mình, nhưng Úc Hữu Minh nắm lấy tay cậu rồi đẩy dương v*t to lớn của mỉnh vào sâu và mạnh hơn.
"Ưʍ... Ha...A...A..." Cậu vội vàng ngậm miệng lại, thở hổn hển nhưng vẫn còn có tiếng rên nhẹ thoát ra khỏi miệng.
"Ồ, thật tiếc vì camera bị hỏng rồi."
Úc Hữu Minh mỉm cười rồi bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình vào hoa huy*t mềm mại, tất lưới và bộ ngực của Trà Thư. Cuối cùng, anh nâng Trà Thư đang run rẩy không còn sức lực đi đến trên giường, và sau đó bấm nút kết thúc cuộc gọi.
Lúc này Trà Thư thầm nghĩ, ngày mai mình nên giải thích với Nghiêm Dực Lẫm thế nào đây...