"Có phải bọn họ đã uy hϊếp em?" Bạch Hàn Mặc hướng Đinh Ngưng Điệp hỏi, ánh mắt lạnh băng nhìn những người còn lại trong phòng.
"Người của Bạch Hàn Mặc ta cũng dám động vào."
Đinh Ngưng Điệp gấp đến độ muốn chết a, "Không phải, không phải thật mà, anh nghe em nói......"
"Được rồi, chuyện của Đinh gia trong lòng anh hiểu rõ." Ánh mắt Bạch Hàn Mặc đặt lên trên người Ninh Thư và mẹ Đinh.
Hiển nhiên cho rằng Ninh Thư và mẹ Đinh là hung thủ.
Ninh Thư mặt vô biểu tình mà nhìn hai người họ, Đinh Ngưng Điệp giải thích hơn nửa ngày, nhưng lời hữu dụng vẫn chưa có nói ra.
Ngươi mau nói thật ra nha.
"Có chuyện gì cứ nói thẳng, hôm nay có anh ở đây, không ai có thể làm gì được em." Bạch Hàn Mặc khí phách nói.
Ninh Thư không tức giận chút nào, "Tôi mới là vị hôn thê của anh, chuyện này anh không nên cho tôi một cái giao đãi sao."
"Từ trước đến nay đều là người khác cho tôi giao đãi, không có chuyện Bạch Hàn Mặc tôi cho người khác giao đãi." Bạch Hàn Mặc nhàn nhạt nói.
Ninh Thư thong thả, ung dung mà xốc chăn lên, xuống giường xỏ giày xong, ngồi ở bên mép giường nhìn Bạch Hàn Mặc và Đinh Ngưng Điệp, "Hai người nam trộm nữ xướng, chẳng lẽ không nên cho tôi một cái giao đãi sao?"
"Tuyết Tình, ăn nói kiểu gì vậy?" Đinh Duyên sợ hãi Bạch Hàn Mặc sinh khí, lập tức quát lớn Ninh Thư.
Ninh Thư:......
Ninh Thư cảm thấy thân phận Bạch Hàn Mặc quả thực ngưu bức, hắn chính là một cái bug nha.
Giống như chuyện làm ăn khắp trong chốn thiên hạ này đều là của Bạch gia, những người khác đều là quỳ xuống húp canh, duy ngô độc tôn (có một không hai), trên cõi đời này liền chỉ có mình hắn ngưu bức nhất.
"Cô muốn giao đãi cái gì, tôi muốn cưới con gái Đinh gia, cũng đâu ai nói con gái Đinh gia nhất định phải là cô?" Bạch Hàn Mặc thong thả, ung dung nói.
Bạch Hàn Mặc hướng Đinh Ngưng Điệp nói: "Bọn họ đánh em sao, trước đây bọn họ đối xử với em như thế nào, hôm nay anh sẽ đối xử với bọn họ đúng như thế."
"Có anh chống lưng cho em, em muốn làm gì cũng được."
Bạch Hàn Mặc sắc mặt không vui, nhưng khi nhìn đến bộ dáng đáng thương của Đinh Ngưng Điệp, trong lòng lại mềm mềm.
"Nếu em mềm lòng, người khác sẽ lại khi dễ trên đầu em, em còn không chịu phản kích, yên tâm làm người của anh, em căn bản không cần phải sợ."
"Muốn làm cái gì cũng được."
Đinh Ngưng Điệp vẫn cứ lắc đầu, một bộ dễ bị ăn hϊếp không dám đánh trả.
Ninh Thư:......
Vì sao những người này yêu nhau luôn thích chà đạp một ít người dưới chân mình, để tỏ vẻ tài năng, tốt đẹp, khí phách sao.
Bạch Hàn Mặc chạy tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, chống lưng cho Đinh Ngưng Điệp.
Còn nói muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Xuất quỹ (ngoài tình) liền nói thành không có, giờ còn quay đầu thương (trở mũi giáo), một hai đối phó với vị hôn thê.
Ninh Thư cảm thấy hai người này quả thực trời sinh một cặp.
Bạch Hàn Mặc là ta cường nên ta có lý, Đinh Ngưng Điệp là ta nhược nên ta có lý.
Lý trong khắp thiên hạ đều dính trên người họ.
Hảo phiền nha, Ninh Thư nhìn chằm chằm hai người này, quả thực khiến người ta buồn nôn.
"Đi thôi, hôm nay cho dù muốn làm cái gì, những người này cũng không dám đối với em như thế nào." Bạch Hàn Mặc ôn hòa hướng Đinh Ngưng Điệp nói.
Biểu hiện của Bạch Hàn Mặc chính là khao khát nữ nhân, đối với những người khác thì vô tình lãnh khốc, chỉ đối xử đặc biệt với một người.
"Thôi, đừng như vậy." Đinh Ngưng Điệp lắc đầu nói, cắn môi, tỏ vẻ rối rắm sợ hãi.
Người không biết còn cho rằng Đinh Ngưng Điệp bị người ta bạc đãi thế nào.
Ninh Thư dám cam đoan Đinh Ngưng Điệp sẽ không động thủ, nàng không cần phải làm gì cả, chỉ cần nhu nhu nhược nhược, nhu nhược đến đáng thương, mỹ mạo động lòng người là được.
Sự tình gì đó để trai làm là được.
Mẹ Đinh tức giận muốn chết, chưa từng thấy người nào vô sỉ như vậy.
Người uy thác và mẹ Định hận hai người này hận tới thấu xương, một nửa đều là do Đinh Ngưng Điệp, nửa còn lại là bởi vì thái độ của Bạch Hàn Mặc.
Thái độ của Bạch Hàn Mặc còn không phải muốn đạp hư người sao, một chút bồi thường cũng không có, ngược lại còn đạp hư người.
Chỉ cần ngươi ngưu bức là được rồi sao.
Người ủy thác và mẹ Đinh sở dĩ bị đuổi khỏi Đinh gia.
Bên ngoài bị đồn đại cái gì ác độc a, đều hại chính em gái mình linh tinh.
Trên thực tế đều do Đinh Duyên được Bạch Hàn Mặc ám chỉ, phải cho mẹ của Đinh Ngưng Điệp một thân phận.
Mẹ Đinh bá chiếm thân phận thái thái nhà họ Đinh, nên mẹ của Đinh Ngưng Điệp trước sau đều là tiểu tam, mà thân phận của Đinh Ngưng Điệp cũng chỉ có thể là con ngoài giá thú.
Chỉ cần người mẹ của Đinh Ngưng Điệp được gả cho Đinh Duyên, thì Đinh Ngưng Điệp liền trở thành con gái chính thức.
Đinh Ngưng Điệp ở trước mặt Bạch Hàn Mặc, khẳng định sẽ không nói thẳng với Đinh Duyên đi cưới mẹ của mình, chỉ nói mẹ mình với ba ba mới thật là chân ái.
Đinh thái thái là muốn bá chiếm vị trí chính thê.
Chỉ cần hết thảy mọi thứ đều khoác lên hai chữ 'chân ái', đều là chính xác.
Dù sao những người này ngoài 'ái' ra, thì không cần làm gì cả.
Phàm là ai mạo phạm tới Đinh Ngưng Điệp, xem thường nàng ta, cuối cùng đều bị vả mặt.
Đinh Ngưng Điệp đi tham gia yến hội, đã bị những tiểu thư công tử hào môn nào cười nhạo, cuối cùng họ đều bị Bạch Hàn Mặc thu thập.
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, hướng Đinh Ngưng Điệp vẫy tay, "Lại đây, tôi có câu này muốn nói với cô."
Sắc mặt Đinh Ngưng Điệp lập tức trở nên tái nhợt như tờ giấy.
Gắt gao mà nắm lấy váy mình, chậm rãi đi về phía Ninh Thư.
Một bộ sợ hãi, không dám không đi qua.
Ninh Thư:......
Gặp nữ nhân biết diễn thật rồi.
Bạch Hàn Mặc nắm lấy cánh tay Đinh Ngưng Điệp, "Người ta bảo em qua, em liền đi qua, sao nghe lời như vậy."
Đinh Ngưng Điệp ngừng lại thầm thở nhẹ nhõm một hơi, khiến cho sắc mặt Bạch Hàn Mặc trầm trầm, một chút vậy thôi đã có thể não bổ ra cảnh cô gái này sống ở Đinh gia như thế nào.
Bạch Hàn Mặc hạ một quyết định ở trong lòng, hướng Đinh Duyên nói: "Tôi muốn cưới Đinh Ngưng Điệp, chỉ nói Bạch gia và Đinh gia liên hôn, nên chỉ cần là con gái Đinh gia là được."
Đinh Duyên nhìn thoáng qua Ninh Thư và mẹ Đinh, gật gật đầu, "Được."
Đinh Duyên đồng ý, còn biểu tình mẹ Đinh sững sờ, thân thể giống như đang căng chặt rồi bị chặt đứt.
Ninh Thư nắm chặt lấy mẹ Đinh, không để bà quá xúc động, hiện tại có nháo cũng không có chỗ nào tốt.
Hai mắt mẹ Đinh đỏ bừng, quay đầu lại nhìn Ninh Thư, Ninh Thư hướng bà không nói gì chỉ lắc đầu.
Mẹ Đinh nhắm mắt lại.
Bạch Hàn Mặc thấy mẹ Đinh tháp tháp còn Ninh Thư thì không còn lên tiếng chống đỡ nữa, thì câu lấy khóe miệng tà mị cười, hướng Đinh Duyên nói: "Tôi sẽ nhanh chóng cưới Đinh Ngưng Điệp, hiện tại Đinh Ngưng Điệp đã là người của tôi, ai động tới cô ấy, chính là động tới Bạch gia."
"Chiếu cố Đinh Ngưng Điệp cho tốt."
"Chuyện này cậu yên tâm." Đinh Duyên lập tức nói.
Sắc mặt Đinh Ngưng Điệp giống như ánh bình minh, thẹn thùng thật sự.
Bạch Hàn Mặc xoay người đi rồi, Đinh Ngưng Điệp đi theo phía sau tiễn hắn.
Trong phòng chỉ còn lại ba người, Đinh Duyên hướng mẹ Đinh nói: "Bà yên tâm, tôi sẽ tìm cho Tuyết Tình một nhà chồng thật tốt."
Mẹ Đinh mở to mắt, la lớn: "Lăn......"
Da mặt Đinh Duyên run run, thần sắc khó coi, cảm giác vô cùng mất mặt, xoay người đi luôn.
Bành một tiếng đóng sập cửa phòng lại.
Đinh Duyên vừa đi, mẹ Đinh liền nắm lấy tay Ninh Thư, hồng con mắt hướng Ninh Thư nói: "Tuyết Tình, con gái của mẹ, con phải làm sao bây giờ."
"Còn có thể làm sao nữa, không gả cho kẻ lương bạc như Bạch Hàn Mặc, cũng may là chưa có kết hôn, nếu kết hôn rồi mới xảy ra chuyện như vậy, thì càng thêm phiền toái." Nếu sau hôn nhân mới phát sinh chuyện này, mới thật là xôn xao cẩu.