"Vốn dĩ chính là con gả đến Bạch gia, thân phận Bạch gia ở trên thương trường rất hiển hách."
"Hiển hách thì sao." Ninh Thư nói.
"Mẹ, chuyện đã như vậy rồi, chúng ta phải vì bản thân mà tính toán."
"Con yên tâm, chuyện này mẹ sẽ nghĩ cách, tuyệt đối không thể để cho nó chiếm hết tiện nghi." Mẹ Đinh nắm tay Ninh Thư, thực dùng sức, chặt đến mức tay Ninh Thư rất đau.
Ninh Thư mặt không đổi sắc, nói: "Mẹ, con sẽ không gả cho Bạch Hàn Mặc đâu, xem bộ dáng của Bạch Hàn Mặc thì không phải Đinh Ngưng Điệp thì không được."
"Cục tức này thật là nuốt không trôi mà, dưỡng một con xà tinh, con bị như thế, người khác sẽ nhìn con thế nào, sẽ nói con thế nào."
"Thời điểm con đắc ý, khẳng định là như dệt hoa trên gấm, lúc con nghèo túng, không chừng sau lưng lại chê cười con, Tuyết Tình, đều là do mẹ không tốt." Mẹ Đinh ôm vòng eo Ninh Thư, chôn ở trong ngực Ninh Thư mà khóc.
Ninh Thư nhẹ nhàng vuốt tóc mẹ Đinh, nhàn nhạt nói: "Người khác nói con thế nào con cũng không quản được, chúng ta cần phải chuẩn bị đường lui."
"Hiện tại Bạch Hàn Mặc muốn cưới Đinh Ngưng Điệp, một người đắc đạo gà chó lên trời, nếu nó muốn thay đổi thân phận của mình, chúng ta có khả năng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà."
Mẹ Đinh từ trong l*иg ngực Ninh Thư ngẩng đầu lên, xoa xoa nước mắt.
Ninh Thư nói tiếp: "Ba là thương nhân, thương nhân trọng lợi, con cũng là con gái của ba, nhưng khi con phải chịu ủy khuất, ba cũng không có nói một lời."
Cho dù có khiến cho Bạch Hàn Mặc tức giận, làm cho hôn sự giữa Bạch gia và Đinh gia thất bại.
Một câu cũng không có nói, không hề có do dự.
"Khả năng cao là ba sẽ vì lợi ích, mà vứt bỏ chúng ta, cho nên chúng ta cần phải sớm có tính toán." Sắc mặt Ninh Thư ngưng trọng nói.
Thần sắc mẹ Đinh chần chờ, "Không thể nào đâu."
Ninh Thư bình tĩnh nói: "Vốn dĩ ba luôn nghiêng về phía Đinh Ngưng Điệp, nếu Bạch Hàn Mặc bảo ba cưới mẹ của Đinh Ngưng Điệp, mà vị trí Đinh thái thái chỉ có một, muốn nâng người mới lên, thì phải hạ người cũ xuống."
"Cho nên, chúng ta không thể ngồi chờ may rủi, mẹ, mẹ chưa thể dứt bỏ được ba sao?" Ninh Thư nhìn thẳng vào mắt mẹ Đinh nói.
"Nếu chúng ta xảy ra chuyện gì, ba tuyệt đối sẽ khoanh tay đứng nhìn."
"Con để mẹ suy nghĩ lại đã." Mẹ Đinh xoa xoa huyệt Thái Dương.
Ninh Thư cũng không hề nóng nảy, đừng thấy mẹ Đinh bây giờ hận Đinh Duyên, nhưng vừa nghĩ tới từ bỏ Đinh Duyên, thì trong lòng liền héo.
Lúc trước chuyện con riêng còn có thể tiếp thu, tạc mao như bây giờ, là bởi vì đau lòng con gái.
Phụ nữ luôn đối với đàn ông thực lòng khoan dung.
Nói nữa, loại chuyện này ở chốn hào môn có quá nhiều, quá nhiều luôn.
Đàn ông có thú vui tư bản, rất nhiều người đều là mắt nhắm mắt mở.
"Mẹ đi nghỉ ngơi đi." Ninh Thư hướng mẹ Đinh nói.
Mẹ Đinh mỏi mệt gật gật đầu.
Ninh Thư vỗ vỗ tay mẹ Đinh, nói: "Mẹ thấy Đinh Ngưng Điệp, thì không cần làm khó nó, không cần cùng nó khởi xung đột, hiện tại nó đã có Bạch Hàn Mặc làm chỗ dựa, bạo lực sẽ có hại cho chúng ta."
"Con nhẫn xuống được sao?" Mẹ Đinh nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu, "Đương nhiên phải nhẫn xuống rồi, không thể nóng nảy nhất thời."
"Vậy được, mẹ cũng sẽ nhẫn xuống." Mẹ Đinh nói, giữa mày sắc bén vô cùng.
Ninh Thư cười, "Mẹ lợi hại nhất."
Mẹ Đinh liếc mắt một cái nhìn Ninh Thư, "Lúc này rồi, còn có thể cười được."
Mẹ Đinh là một thái thái nơi hào môn, châu quang bảo khí, được bao dưỡng lớn lên.
Ngày thường không có việc gì liền đi dạo phố, shopping, spa.
Mẹ Đinh vuốt vuốt tóc Ninh Thư, "Mẹ nhất định sẽ khiến cho con được hạnh phúc."
Ninh Thư ừ một tiếng, "Từ từ tới, không cần nóng vội."
Sau khi mẹ Đinh đi ra ngoài, Ninh Thư bắt đầu ngồi xếp bằng trên giường tu luyện.
Bạch gia có bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ làm bảo tiêu (vệ sĩ), nàng cần phải rèn luyện sức chiến đấu.
Hỏa dương chi khí xung quanh đều dũng mãnh hướng vào thân thể Ninh Thư.
Nhưng Ninh Thư phát hiện thấy, thân thể bị pháp tắc áp chế đi rất nhiều.
Đây vốn là thời hiện đại, nên linh khí thiếu, không có khả năng phát sinh tình huống bay lên trời.
Cho dù có hỏa dương lực, nhưng chỉ hấp thu nhanh hơn so với linh khí một chút.
Áp chế tồn tại trước sau như vậy, bằng không sẽ bài xích lẫn nhau.
Tuy vậy Ninh Thư vẫn rất thỏa mãn.
Có từng sợi nhiệt lượng xuyên thấu làn da, thấm qua tầng da đi vào kinh mạch, thân thể hừng hực nóng lên.
Cảm giác vô cùng thoải mái.
Ninh Thư bóp pháp quyết, quyết định bố trí một cái tụ dương trận.
Đột nhiên, tiếng đập cửa vang lên, còn có tiếng của Đinh Ngưng Điệp, "Chị, em có thể tiến vào không?"
Tay Ninh Thư đang bóp pháp quyết ngừng lại, bố trí pháp trận thất bại.
Đinh Ngưng Điệp đứng ở ngoài cửa, lại hỏi: "Chị, em có thể tiến vào không, em có chuyện muốn nói, em muốn giải thích rõ ràng với chị."
Vừa rồi kết thúc trận đấu là thất bại, Ninh Thư bóp pháp quyết, ngón tay tung bay, nói: "Không được vào, tôi không muốn nói chuyện với cô."
"Chị, có một số việc, em muốn cùng chị giải thích rõ." Đinh Ngưng Điệp kiên trì nói.
Ninh Thư: "Cô có bệnh à, tôi nói tôi không muốn gặp cô."
"Chị......"
"Lăn......"
Phía cửa liền yên tĩnh trở lại.
Ninh Thư tiếp tục tu luyện, có tụ dương trận thêm vào, Hỏa Dương Lực càng nhiều.
Cuồn cuộn không ngừng có Hỏa Dương Lực dũng mãnh tiến vào thân thể Ninh Thư.
Ninh Thư đang tu luyện, thì đột nhiên vang lêng tiếng đập cửa dồn dập.
Ninh Thư mở to hai mắt, phát hiện trời đã tối sầm, đã là chạng vạng tối.
"Đại tiểu thư, cô mau xuống xem, xảy ra chuyện rồi." Tiếng của Lý tẩu vang lên ở ngoài cửa.
Ninh Thư chạy nhanh xuống giường, mở cửa ra, liền nhìn thấy Lý tẩu, một phụ nữ trung niên, đang nôn nóng, "Tiểu thư, thái thái xảy ra chuyện rồi."
Ninh Thư chạy nhanh xuống lầu, nhìn thấy mẹ Đinh đang ngã ngồi trên mặt đất, má trái đỏ bừng một mảnh.
Bị người nào đánh.
Ninh Thư chạy nhanh về phía mẹ Đinh, nâng mẹ Đinh từ trên mặt đất dậy.
Mẹ Đinh tựa hồ khϊếp sợ vô cùng, lúc Ninh Thư nâng bà lên, biểu tình đều dại ra.
Đinh Ngưng Điệp nắm lấy cánh tay Đinh Duyên, Đinh Duyên vô cùng phẫn nộ mà trừng mắt với mẹ Đinh.
"Ba ba, đừng quá xúc động, là do dì quá lo lắng cho chị." Đinh Ngưng Điệp thật cẩn thận mà hướng Đinh Duyên nói.
"Bà ta chính là loại phụ nữ ích kỷ, trong lòng chỉ có bản thân mình, chỉ có con gái bà ta, có khi nào bà ta thay ba suy nghĩ không, có biết đắc tội với Bạch Hàn Mặc, đối với Đinh gia mà nói, là sự tình khủng bố cỡ nào hay không." Đinh Duyên phẫn nộ rít gào.
Giống như con hổ bị chọc giận.
"Chỉ biết có con gái con gái, có từng nghĩ tới việc Đinh gia phải làm sao bây giờ, công ty nên làm cái gì bây giờ."
Đinh Ngưng Điệp sợ tới mức đồng tử run rẩy, đôi mắt ngấn nước, thủy nhuận ánh sáng.
Ninh Thư che ở trước mặt mẹ Đinh, lạnh lùng mà nói với Đinh Duyên, "Mặc kệ mẹ có nói cái gì, hay làm sai cái gì, ba cũng không nên động thủ với mẹ như vậy."
"Đánh phụ nữ, thì ba có nhiều năng lực, nhiều uy phong lắm sao."
"Hỗn láo, tôi là ba của cô, là người sinh ra cô, cô dám nói chuyện với tôi như thế sao, cô ăn, cô dùng, giờ chính là lúc cô hy sinh vì cái Đinh gia này, không được sao."
"Cô với Bạch Hàn Mặc có hôn ước, nhưng hiện tại Bạch Hàn Mặc người ta không cần cô, mà chỉ muốn Đinh Ngưng Điệp, cô nói cái nhà này nên làm cái gì bây giờ."
Đinh Duyên hướng Ninh Thư rít gào.
Ninh Thư xoa xoa nước miếng bị văng trên mặt, "Bạch Hàn Mặc bảo ba đi liếʍ giày cho anh ta, ba cũng liếʍ sao?"
Vì biểu hiện của Bạch Hàn Mặc ngưu bức, nên ai cũng đều phải quỳ gối trước hắn sao.