Những câu nói hùng hồn của ông Kỷ quả thực làm Kỷ Dạ Bạch nghẹn lời.
Hắn có trêu chọc ai đâu chứ?
Phải gánh cái tội này thì hắn thật sự oan uổng quá!
“Con thật sự không hề làm gì cả!”
“Con nói thêm câu nữa!” Ông Kỷ trợn mắt.
Kỷ Dạ Bạch thở dài: “…Thật sự không làm gì mà. Bố, Hề Nhi mới mười sáu tuổi, dù con có không biết chừng mực đến mức nào đi nữa thì cũng sẽ không gây tổn thương cho trẻ vị thành niên!”
Ông Kỷ càng trợn to mắt: “Ơ hay, sao lại thế? Vậy ý con là đợi con bé thành niên rồi con sẽ gây tôn thương nó à?”
“Con là loại người cầm thú như vậy sao?” Kỷ Dạ Bạch đúng là sắp bị cha ruột mình làm cho phát điên rồi!
“Con không phải sao?”
“…”
“…”
Không cách nào nói chuyện được rồi.
Tạm biệt…
Kỷ Dạ Bạch day trán, vẻ mặt như cuộc sống này không còn gì nuối tiếc nữa.
Bên kia, bà Kỷ đang vô cùng vui vẻ hân hoan: “Hề Nhi à, con đừng mặc bộ quần áo của thằng nhóc thối tha kia nữa. Đi, mẹ đưa con đi mua quần áo mới! Chúng ta phải ăn mặc thật xinh đẹp, sau đó tao nhã đi uống trà chiều!”
Miêu Miêu giơ tay: “Mẹ, Miêu Miêu cũng muốn đi, cũng muốn tao nhã!”
“Ha ha! Được được được, Miêu Miêu ngoan.”
Ninh Hề Nhi đau khổ nói: “Dì ơi, con không cần Kỷ Dạ Bạch chịu trách nhiệm đâu! Con thật sự không cần!”
“Con gọi mẹ là gì?” Bà Kỷ nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng: “Gọi mẹ!”
Ninh Hề Nhi: “…”
“Còn cả mọi người nữa, mau đổi xưng hô.” Bà Kỷ liếc một lượt, lập tức đám quản gia và giúp việc đồng loạt khom người với Ninh Hề Nhi: “Cô chủ!”
Trên mặt Ninh Hề Nhi viết hai chữ “ngơ ngác” to đùng!
Cô vô thức nhìn về phía Kỷ Dạ Bạch, hắn cũng đúng lúc nhìn sang cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hàng mày đẹp của hắn cau chặt, khuôn mặt tuấn tú như tạc, đẹp trai quý phái, cuốn hút vô cùng.
Tim cô đột nhiên đập nhanh hơn.
Ninh Hề Nhi cắn môi, bị cái ý nghĩ vừa nổi lên trong đầu dọa sợ: Hình như cô… cũng không bài xích việc đính hôn với Kỷ Dạ Bạch cho lắm…
Kỷ Dạ Bạch sải bước đi tới.
Dáng người thẳng tắp của hắn như một vị vua cao quý, hắn đưa mắt nhìn xuống cô, đôi môi mỏng mấp máy, lời thốt ra lại khiến Ninh Hề Nhi sững người tại chỗ.
“Ninh Hề, tôi sẽ không cưới cậu đâu.”
Xung quanh liên tiếp vang lên tiếng hít khí.
Bà Kỷ tức đến mức run giọng: “Thằng nhóc thối này, mày, mày có biết mình đang nói gì không?”
Ninh Hề Nhi siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, gây ra từng cơn đau nhói như kim châm.
Cô không nên hy vọng, rõ ràng Kỷ Dạ Bạch chán ghét cô như vậy, còn chê cô bẩn….
“Con nói, con sẽ không cưới nó, cũng sẽ không đính hôn với nó.” Kỷ Dạ Bạch nói lại lần nữa với ngữ điệu lạnh nhạt bạc bẽo.
“Mày…”
“Dì ơi! Đừng nói nữa!” Ninh Hề Nhi ngắt lời bà Kỷ, gắng gượng nở nụ cười tươi: “Con và Kỷ Dạ Bạch thật sự không phải như dì nghĩ. Chúng con… không có quan hệ gì cả.”
Câu nói thốt ra như một chậu nước lạnh tạt xuống đầu Kỷ Dạ Bạch.
Ha ha… Thì ra trong lòng cô, bọn họ chẳng có chút quan hệ nào cả!
Bà Kỷ vừa thất vọng vừa đau lòng, bà đang định nói gì đó thì ông Kỷ đã nhanh chân bước đến đỡ lấy bà, lắc đầu với bà rồi nhỏ giọng nói: “Đừng cố ép chúng nó.”
“Hai đứa đúng là muốn chọc bà già này tức chết mà!” Bà Kỷ đẩy ông Kỷ ra, ôm lấy Miêu Miêu phẫn nộ bỏ đi.
Ông Kỷ vội vàng đuổi theo, những người khác cũng khẩn trương đi theo.
Trong phòng chỉ còn hai người là Kỷ Dạ Bạch và Ninh Hề Nhi.
Kỷ Dạ Bạch nhếch miệng cười giễu: “Ninh Hề, tôi thỏa mãn nguyện vọng của nhóc rồi đấy. Có phải nhóc nên nói một câu cảm ơn với tôi hay không?”