“Dì ơi, con và cậu ấy…” Không có gì đâu mà!
Ninh Hề Nhi đang định giải thích thì lại bị bà Kỷ ngắt lời: “Hề Nhi, con yên tâm, dì sẽ lấy lại công bằng cho con!”
Bà Kỷ nói rất hùng hồn, xong lại bước đến nhéo tai Kỷ Dạ Bạch mà quát: “Con xem con đi, còn làm Hề Nhi khóc nữa! Mẹ nuôi con lớn thế này là để con đi bắt nạt con gái đó hả?”
Kỷ Dạ Bạch có trăm cái miệng cũng khó mà giãi bày được, vẻ mặt đen sì sì.
Nếu là người khác thì hắn còn có thể phản kháng, nhưng trước mặt bà Kỷ thì hắn đâu thể động thủ được, chỉ đành cau chặt mày: “Mẹ, con không bắt nạt con nhóc ấy…”
“Hề Nhi, con nói thật cho dì biết đi! Có phải thằng nhóc thối tha này bắt nạt con không?” Bà Kỷ nhìn về phía Ninh Hề Nhi.
Đôi mắt lơ ngơ của Ninh Hề Nhi bỗng lóe sáng, mí mắt Kỷ Dạ Bạch giật mạnh!
Không hay rồi… Không lẽ con nhóc chết tiệt này định…
Đối với Ninh Hề Nhi mà nói, cơ hội mách lẻo tốt thế này sao có thể bỏ qua được!
Cô gian xảo bĩu môi. Hừ! Cô phải trả thù mới được!
Thế là Ninh Hề Nhi gật đầu thật mạnh: “Vâng! Dì ơi, hắn là đồ khốn kiếp! Vừa hung dữ! Lại còn ác độc! Đồ cầm thú!”
Nghe vậy, bà Kỷ ngẩn ra.
Trời ạ, con trai bà rốt cuộc đã làm ra chuyện điên rồ gì với Hề Nhi vậy?
“Thằng nhóc thối này! Con đúng là đã chọc mẹ tức chết rồi! Miêu Miêu, đem ván giặt đồ ra đây!”
Khóe miệng Kỷ Dạ Bạch giật giật: “Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn làm gì?”
Tiêu rồi, chắc chắn là mẹ hắn đã hiểu nhầm rồi!
Từ bắt nạt mà Ninh Hề Nhi nói hoàn toàn không cùng nghĩa với từ “bắt nạt” mà mẹ hắn hiểu!
“Ván giặt đồ đây ạ!” Miêu Miêu lắc lắc cái mông nhỏ mập mạp, khệ nệ mang ván giặt đồ ra.
Bà Kỷ vô cùng đau đớn nói: “Quỳ xuống xin lỗi Hề Nhi cho mẹ!”
Kỷ Dạ Bạch: “…”
Ninh Hề Nhi thấy thế thì vội vàng nói: “Đừng đừng đừng, dì ơi, thế này hơi quá rồi!”
Cô chỉ muốn Kỷ Dạ Bạch bị mắng vài câu thôi, còn quỳ xuống gì gì đó thì khó đỡ quá!
“Không muốn quỳ à?” Bà Kỷ sờ cằm: “Hay là con muốn quỳ bàn phím? Quỳ vỏ sầu riêng?”
Kỷ Dạ Bạch dùng ánh mắt đầy cảm xúc mà nhìn bố mình, bình thường bố đã sống như thế nào vậy?
Ông Kỷ ho khan một tiếng, cố che giấu thuộc tính sợ vợ của mình.
Bà Kỷ kéo tay Ninh Hề Nhi, dịu dàng an ủi: “Hề Nhi à, con yên tâm, dì nhất định sẽ bắt thằng nhóc thối này chịu trách nhiệm với con. Thế này đi, dì gọi điện cho bố con, chúng ta sẽ bàn bạc chuyện đính hôn của con và Dạ Bạch. Dì sẽ chỉ nhận mình con là con dâu dì thôi!”
Ninh Hề Nhi vừa rồi còn đang thầm cười nhạo Kỷ Dạ Bạch, lúc này lại đến phiên cô ngây người trong bão tố!
Mẹ ơi! Thế này là thế nào?
“Dì à, đính hôn cái gì cơ? Con…”
“Ầy, con đừng nói nữa. Con xem con kìa, khóc đỏ cả mắt lên rồi… Kỷ Cẩn Đình, anh còn không mau dạy dỗ con trai anh cho tử tế!”
Ông Kỷ nghiêm mặt nói: “Bà xã, em yên tâm.”
Nói rồi ông kéo Kỷ Dạ Bạch ra ban công, Kỷ Dạ Bạch đỡ trán, mệt mỏi giải thích: “Bố, con thật sự không làm gì mà.”
“Không làm gì à? Hề Nhi con bé mặc quần áo của con, khóc đến mức hai mắt đỏ bừng, hai đứa đi cả đêm không về, con còn nói với bố là con không làm gì? Có phải con còn muốn nói là tối qua không ngủ chung với con bé phải không!” Ông Kỷ nghiêm mặt trách cứ.
Kỷ Dạ Bạch: >_< Bọn con ngủ riêng thật mà!
“Dám làm mà không dám chịu, đúng là mất mặt người nhà họ Kỷ ta! Nếu con còn là đàn ông thì nên chịu trách nhiệm đi!”