Anh Ấy Đoạt Lấy Như Gió

Chương 2.1: Người chồng đáng sợ (2)

Trong phòng yên tĩnh ngột ngạt, bên tai ngoại trừ tiếng hít thở nhỏ nhẹ chỉ còn âm thanh nhàm chán của thiết bị.

Vưu Niệm phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn trước hành động của Bùi Nhiên, mặc dù vừa rồi anh chỉ chạm nhẹ nhưng giây phút thân thể hai người tiếp xúc vẫn khiến cô vô cùng khó chịu.

Cảm giác ấy giống như có rất nhiều sâu bọ bò trên lưng cô khiến cô rùng mình, trong đầu cô lúc đó cũng chỉ có ý nghĩ muốn chạy trốn, mặc dù cô mất trí nhớ nhưng cảm giác của thân thể này vẫn không biến mất. Nếu cô đoán không sai thì trước khi mất trí nhớ, cô rất sợ Bùi Nhiên.

Cho dù cảm giác đó không phải sợ hãi nhưng chắc chắn cũng không phải là thích.

Anh và cô……rốt cuộc là một đôi vợ chồng như thế nào?

“Em có muốn ăn táo không?”

Trong khi Vưu Niệm còn đang ngơ ngác thì Bùi Nhiên đã kéo ghế ngồi xuống trước giường của cô. Hai người không nói gì nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Bùi Nhiên là người đầu tiên lên tiếng.

Mặc dù đang hỏi Vưu Niệm nhưng không đợi Vưu Niệm trả lời, anh đã bắt đầu gọt táo.

Quả táo trên bàn vừa to vừa đỏ, khi anh cầm trên tay càng làm ngón tay anh thon dài trắng nõn, vì thế chiếc nhẫn kim cương trên tay anh lại càng thu hút sự chú ý.

Khi đầu ngón tay nhúc nhích, chiếc nhẫn lóe lên, ánh sáng màu đỏ sẫm như đang nhắc nhở Vưu Niệm về mối quan hệ của hai người.

Thôi, quên đi……

Vưu Niệm nhắm mắt, cho dù như thế nào, bây giờ cô đã mất trí nhớ lại gả cho một người đàn ông đáng sợ như vậy đã là sự thật, cho dù lại trốn tránh cũng không có tác dụng gì, nên cô chỉ tuyệt vọng trong chốc lát rồi chấp nhận sự thật.

Bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng “lách cách”, Vưu Niệm tò mò nhìn về phía phát ra tiếng vang thì thấy quả táo trong tay Bùi Nhiên bị gọt đến gồ ghề lồi lõm, phần vỏ màu đỏ và một miếng táo dày rơi xuống khiến Vưu Niệm sững sờ, cô không thể tin nổi.

“Nhìn cái gì?”

Tâm trạng lúc này của Bùi Nhiên đã bị quả táo làm cho vô cùng khó chịu, khi anh ngước mắt, buồn bực trong đáy mắt còn chưa biến mất, Vưu Niệm bị anh nhìn như vậy theo bản năng co rúm lại.

Cô cố gắng nhếch khóe miệng, nhỏ giọng nói: “Anh gọt quả táo này...”

“Hửm?”

Âm cuối của Bùi Nhiên giương lên, giống như ám chỉ cái gì anh đột nhiên cắm dao gọt hoa quả ở giữa quả táo.

Vưu Niệm mẫn cảm cảm nhận được nguy hiểm, cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt, lời muốn nói cũng nuốt lại trong bụng, lẩm bẩm nói: “Không... không có gì, anh tiếp tục đi.”

Người đàn ông này thật là đáng sợ. Vưu Niệm thật không hiểu tại sao trước khi mất trí nhớ cô lại gả cho người đàn ông như vậy.

Mặc dù chỉ là tiếp xúc một lúc nhưng cô đã nhận ra người chồng này của mình vừa âm u vừa cố chấp, dáng vẻ cao ngạo, bá đạo kia là toát ra từ trong xương. Dáng vẻ của anh tràn đầy khí chất của một đại thiếu gia, từ cách ăn mặc đến chiếc nhẫn kết hôn kim cương, lại đến anh sắp xếp cho cô phòng bệnh VIP kỳ quái này, Vưu Niệm không cần nghĩ cũng biết gia cảnh nhà anh cực tốt, lớn lên từ trong nhung lụa.

Chẳng lẽ cô gả cho một vị thiếu gia giàu có?

Là vì tiền?

Bụp.

Gọt xong phần vỏ cuối cùng ngón tay Bùi Nhiên cũng theo đó bị dao gọt hoa quả làm bị thương. Màu sắc tươi đẹp rất nhanh đã nhỏ xuống quả táo nhưng Bùi Nhiên lại giống như không cảm giác được đau, ngoại trừ lúc đầu nhướng mày, sau đó anh vô cùng bình tĩnh gọt bỏ phần táo bị dính máu rồi cắt quả táo thành từng miếng nhỏ.

“Há miệng.”

Đôi mắt Vưu Niệm run rẩy, khi nhận ra Bùi Nhiên muốn đút cho mình, cô theo bản năng muốn từ chối. Nhưng Bùi Nhiên đã để miếng táo bên môi cô trước một bước, cảm nhận được sự kháng cự của cô, đôi mắt anh tối sầm lại, âm trầm nói: “Em trốn cái gì?”

Tâm trạng anh thay đổi quá nhanh lúc tốt lúc xấu, trên mặt Vưu Niệm cố nở ra một nụ cười gượng, trong lòng lại gắn cho anh một nhãn tính tình thất thường.

Vừa rồi cô thấy được quá trình anh gọt táo, biết được anh gọt quả táo này có bao nhiêu gian nan, cẩn thận nghĩ lại cô cảm thấy hành vi tránh né của mình là không đúng, vì thế cô nhanh chóng cúi đầu cắn một miếng táo, môi mỏng Bùi Nhiên cong cong, tiếp tục đút cho cô.

Tuy rằng vị thiếu gia này gọt táo có chút cố sức, nhưng kỳ quái là khi anh đút cho cô lại vô cùng thuần thục, giống như anh đã làm hành động này vô số lần, Vưu Niệm ăn một cách máy móc, cô còn bớt thời giờ cẩn thận liếc mắt nhìn anh.

“Táo ngọt sao?”

Trước kia tuy rằng Bùi Nhiên cũng nhiều lần đút đồ ăn như vậy cho Vưu Niệm, nhưng lại chưa bao giờ đút nhẹ nhàng sung sướиɠ như hôm nay. Tâm trạng anh không khỏi tốt hơn một chút, nghe được Vưu Niệm “Ừm” một tiếng, anh lại nhẹ xoa một miếng táo, nắn vuốt xiên tre đang cầm trong tay.

“Ngọt như thế nào?”

Vưu Niệm nhìn xiên tre anh cầm trong tay, cảm thấy câu hỏi này có chút kỳ quái.

Nuốt miếng táo vào trong miệng, cô nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Anh muốn nếm thử không?”

“Nếm?” Bùi Nhiên nhướng mày, ánh mắt không khỏi dừng ở đôi môi mọng nước của cô.

Sắc mặt lúc này của cô tốt hơn lúc trước rất nhiều, sắc môi cũng tươi hơn trước. Thuận tay đặt đĩa đựng trái cây xuống, Bùi Nhiên bỗng nhiên đứng dậy, cúi người tới gần mép giường: “Vậy ...để anh nếm thử?”

Quả giống như Vưu Niệm nhìn thấy, Bùi Nhiên vừa cố chấp vừa bá đạo, hoàn toàn không chấp nhận được người khác từ chối. Khi Vưu Niệm phản ứng lại, cô đã bị Bùi Nhiên ôm trong ngực, vóc dáng và chiều dài cánh tay của anh bao vây lấy cô một cách dễ dàng, Vưu Niệm bị hành động của anh dọa sợ, thấy khuôn mặt Bùi Nhiên càng ngày càng gần, trong lúc hoảng loạn cô vội vàng dùng tay bịt kín môi của mình lại.

“Lại không cho nếm?”