Nhưng cậu không nhìn thấy, Tạ Trình cũng tương tự nghiêng người sang, yên lặng nhìn bóng lưng của cậu.
Nghe thấy Đoạn Cẩn nói câu này, Tạ Trình nhéo nhéo lòng bàn tay, buông thõng mắt xuống.
Đoạn Cẩn không ngờ, hôm nay tiếng chuông kêu còn sớm hơn hôm qua.
Cậu mơ mơ màng màng rửa mặt xong mặc quần áo tử tế đi ra cửa, những vì sao lấp lánh, và vầng trăng vẫn đang treo lơ lửng ở phía tây.
Gà còn không dậy sớm bằng bọn họ.
Bây giờ là đầu thu, mặc trang phục mùa hè thì lạnh, mặc trang phục mùa thu thì nóng, nửa đêm qua một trận mưa nhỏ rơi xuống, nhiệt độ lập tức chậm lại, không cảm giác thấy chút nhiệt ý mùa hạ nào. Đoạn Cẩn nắm thật chặt áo khoác, gần như là từ từ nhắm hai mắt đi theo đám bạn cùng phòng đi lên phía trước.
Địa điểm là bên ngoài dãy núi Quỳnh Tiêu, lớp học thì ở nội môn, phải vượt qua một tòa núi không cao thì mới có thể đi đến được.
Nói là không cao, nhưng chỉ cần là đường núi thì chắc chắn không có đường nào dễ đi.
"A." Đoạn Cẩn vuốt vuốt cái cằm bị đυ.ng đau, giương mắt điệp trừng nhìn Tạ Trình, "Ngươi làm gì mà đột nhiên dừng lại vậy."
Cuống họng Đoạn Cẩn đã khôi phục lại giọng nói thiếu niên cực kỳ êm tai, lúc này mang theo năm phần bối rối năm phần oán trách, nghe vừa mềm lại vừa nhu, nũng nịu nói.
Tạ Trình nhìn vào cặp mắt đào hoa ướt sũng dưới ánh trăng đang nhìn hắn, lại dừng ở cánh môi hồng phấn của cậu. Không biết sao, cảm giác lỗ tai của mình ngứa ngứa, đáy lòng mềm mại.
Hắn không biết đây là sao, khó chịu nhíu nhíu mày.
Không phải lần đầu tiên như vậy, hôm qua cũng từng có nhiều lần, đáy lòng bỗng nhiên nổi lên cảm giác kỳ dị tê dại khiến hắn cũng không biết làm như thế nào.
Tạ Trình nhìn Đoạn Cẩn, khẽ nói: "Xin lỗi."
Đoạn Cẩn lúc này mới thấy con đường gạch đá đã đi đến đoạn cuối, bọn họ đã tìm được một con đường đất tương đối dễ đi.
Khó trách Tạ Trình lại dừng lại.
Đoạn Cẩn nhìn mảnh đất đầy bùn và mấp mô trước mặt, lại nhìn đôi giày mềm gấm hoa của mình, liếc mắt qua phía Tạ Trình: "Hồ lô u ám, ngươi chỉ biết nói câu này hay sao?"
Tiếng "Hồ lô u ám" này dùng để gọi Tạ Trình làm tâm hắn cũng bắt đầu ngứa, hắn há to miệng: "Thật xin lỗi."
"..." Đoạn Cẩn trừng mắt nhìn Tạ Trình, nhất thời không phân rõ người này là thật sự không giỏi giao tiếp, hay là giả ngu không muốn để ý đến cậu. Chỉ cần Tạ Trình tùy tiện nói chút gì đó, cho dù là biến câu "Thật xin lỗi" đổi thành "Xin lỗi", cậu cũng có thể nói lời tiếp theo, sai khiến Tạ Trình cõng cậu qua.
Cũng may những người khác đã nghe được ý trong lời nói của Đoạn Cẩn. Trương Chiêu đi đến trước mặt Đoạn Cẩn, ngồi xổm người xuống: "Đường này không dễ đi, trời mưa nên tất cả đều là bùn, để huynh cõng đệ qua."
Đoạn Cẩn là ác bá thiếu gia, từ nhỏ được người hầu hạ đã quen, đương nhiên sẽ không khách khí với người khác. Cậu trèo lên lưng Trương Chiêu: "Cảm ơn Trương ca."
Trương Chiêu chất phác mỉm cười: "Không có chuyện gì, như này có là gì. Ta và bọn họ buổi tối đi ngủ ngáy to cãi nhau làm phiền đến đệ đúng không? Thật ngại quá. Tiểu Cẩn đệ có thể ngủ ở trên lưng ta một giấc, khi nào đến ta sẽ gọi đệ."
Trước khi tới Quỳnh Tiêu phái Trương Chiêu là đại ca trong nhà, phía dưới có bốn đệ đệ và muội muội. Phụ mẫu làm nghề nông bận rộn, mấy đệ đệ và muội muội cũng là do hắn nuôi lớn, nên hắn đã sớm có kinh nghiệm chăm sóc người khác. Dù cho đường núi khó đi, ở trên lưng hắn vẫn rất là bình ổn, nên chuyến này Đoạn Cẩn có thể an ổn ngủ rất ngon.
Đại môn Quỳnh Tiêu phái hoàn toàn do gạch bạch ngọc tiên xây nên. Bạch ngọc hoàn mỹ, cột cửa cao vυ't trong mây, Tiên Vụ vờn quanh, bên cạnh có hai chữ "Quỳnh Tiêu", làm cho người ta nhìn mà khϊếp sợ.
Một thiếu niên lẩm bẩm nói: "Hoàng cung... Cũng chỉ có như thế này thôi nhỉ."
Thiếu nữ bên cạnh hắn nói tiếp: "Ngươi biết cái gì, hoàng cung làm sao có thể so với nơi này được. Hoàng cung cũng chỉ trong điện hoàng đế ở mới dùng tới mấy khối gạch bạch ngọc, mà ở trong đây đều là gạch bạch ngọc tiên. Kém một chữ, chính là khác nhau một trời một vực."
Hai vị sư huynh canh giữ ở cổng đi xuống, trông thấy các đệ tử ngoại môn đều cung kính đứng ở phía dưới chờ đợi, chỉ có một người bị một thiếu niên đen tráng vác ở trên lưng.
Bọn họ không nhìn thấy mặt người kia, chỉ nhìn thấy hai cánh tay mềm mại ôm lấy cổ thiếu niên đen tráng, quần áo là loại tuyết gấm cực kì đắt đỏ ở phàm giới. Mu bàn tay lộ ra ngoài trắng sáng như tuyết, so với gạch bạch ngọc tiên bên cạnh còn trắng hơn mấy phần, khiến người ngoài nhìn chăm chú không thoát ra được. Móng tay sắc nhọn cũng là màu hồng, ngoan ngoãn rũ xuống trước ngực thiếu niên đen tráng, giống như mười mảnh cánh hoa.
Bọn họ còn tưởng rằng đây là công chúa nước Sở hoặc là nước Ngụy đưa tới, nhăn nhăn lông mày: "Làm cái gì vậy? Từ ngoại môn trèo núi đi đường vốn là một nhiệm vụ luyện tập thân thể, sao có thể lười biếng dùng mánh khóe như vậy? Còn không mau cho nàng ta xuống."
Trương Chiêu cười làm lành nói: "Hai vị sư huynh, thật xin lỗi thật xin lỗi. Đệ đệ của tôi thân thể không tốt lắm, đêm qua trời mưa đường lại trơn, ta sợ đệ ấy ngã nên mới cõng đệ ấy, lần sau sẽ không như vậy nữa." Sau đó nhẹ giọng đánh thức Đoạn Cẩn: "Tiểu Cẩn, tiểu Cẩn. Tỉnh đi."