Một giọng nói máy móc vang lên trong đầu Thẩm Tễ Vân: [Chúc mừng ký chủ, bạn đoán đúng rồi.]
[Cốc nước kia đã bị bỏ thuốc, sau khi bạn chóng mặt, thụ chính sẽ bế cậu xuống tầng hầm của Văn gia rồi nhốt cậu lại.]
Có lẽ do không đoán được kết quả như thế này, hệ thống máy móc luôn luôn lạnh lùng cũng toát ra một cố mê mang nồng đậm.
Đương nhiên, “nhốt lại” như trong miệng của hệ thống vẫn là một cách nói tương đối uyển chuyển.
Xét đến cổ chân mình dàng bị nhốt lại, cậu biết rất rõ là khi Văn Thanh Thư trói cậu lại —— thì đã coi cậu như một con cún nhỏ mà nhốt lại.
Sắc mặt Thẩm Tễ Vân trắng bệch trong nháy mắt.
Tuy không biết tại sao Văn Thanh Thư lại muốn lại như vậy nhưng trực giác nói cho cậu biết, có lẽ đã xảy ra chuyện gì không tốt rồi.
Cậu phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!
Nghĩ đến đây, Thẩm Tễ Vân miễn cưỡng chống đỡ cơ thể đang suy yếu, cố gắng ngồi gượng dậy.
Cậu vươn tay chạm vào dây xích dưới cổ chân, một sợi dây xích sắt nhỏ dài với một cái ổ khóa lạnh băng. Cậu thử kéo kéo xem xem có gỡ xuống được không.
“—— Anh Tễ Vân, anh tỉnh rồi sao?”
Vào lúc này, tầng hầm vẫn luôn yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng nói trong trẻo của một thiếu niên.
Là Văn Thanh Thư.
Thân thể của Thẩm Tễ Vân lập tức cứng đờ.
Đầu óc mơ màng của cậu lúc này mới nhận thức được, trong lúc cậu đang hôn mê hóa ra Văn Thanh Thư vẫn luôn ở bên cạnh mà nhìn cậu!
Vì Văn Thanh Thư im lặng bất động thế nên cậu không phát hiện ra bên cạnh mình còn có một người!
Mà bây giờ bọn họ đang ngồi rất gần nhau. Thẩm Tễ Vân còn cảm nhận được một cách rõ ràng bàn tay của Văn Thanh Thư đang xẹt qua lưng mình, dọc theo sống lưng đi xuống mang theo cảm giác tê dại mãnh liệt.
Cuối cùng, tay cậu ta chạm vào eo của mình, sau vài cái vuốt ve ái muội thì cậu đã bị ôm chặt lấy.
“Thanh Thư, đừng như vậy…”
Thẩm Tễ Vân níu níu vạt áo của đối phương, hoảng loạn mà nhỏ giọng nói.
“Ưm, anh đang ở đâu.”
Văn Thanh Thư dịu dàng trả lời
Vừa nói cậu ta vừa đè lên người Thẩm Tễ Vân.
Hơi thở nóng rực của thiếu niên lập tức phả vào tai Thẩm Tễ Vân khiến vành tai trắng tuyết của cậu đỏ hồng lên, cơ thể mẫn cảm không nhịn được mà khẽ run rẩy.
“Anh Tễ Vân, em thật sự vẫn luôn… rất thích anh đó.”
Trong tầng hầm tối đen, thụ chính nỉ non bên tai Thẩm Tễ Vân một cách dịu dàng cực điểm.
Giọng nói của cậu ta dịu dàng mang theo sự yêu chiều cực đồ, từng câu từng chữ đều toát ra một cổ hương vị mê người: “Em vừa sinh ra đã quen biết anh, chúng ta cùng nhau lớn lên, anh đương nhiên phải thuộc về em, em yêu anh đến sắp phát điên lên rồi… Nhưng anh lại luôn chú ý đến người khác, những tên ruồi bọ chán ghét đó thế mà lại muốn tranh giành anh với em…”
Nói xong câu cuối cùng, cậu ta bật cười một cách kỳ quái, cả người như lâm vào một trận hưng phấn cuồng nhiệt.
“Cuối cùng bây giờ anh đã là của em, là của riêng em!”
“Thanh Thư, em, em muốn làm gì…”
Lời nói kia của Văn Thanh Thư rõ ràng không bình thường khiến Thẩm Tễ Vân càng lúc càng sợ hãi.
Đôi mắt đen láy xinh đẹp của cậu dần trở nên mờ mịt trống rỗng, hai mắt ngấn lệ như vừa bị dọa đến choáng váng mặt mày.
Đến khi Văn Thanh Thư yêu thương mà hôn lên khóe mắt cậu, ngón tay cậu ta dọc theo áo sơ mi trắng mà tiến vào trong dò xét thì Thẩm Tễ Vân mới kịp phản ứng lại, thân thể gầy gò trốn tránh về phía sau theo bản năng, đến khi lưng cậu dựa lên vách tường lạnh lẽo thì cậu đã chẳng còn đường lui.
Mà lúc cậu nhúc nhích thì dây xích trên cổ chân mảnh khảnh tái nhợt của cậu cũng vang lên một cách nặng nề, phát ra tiếng động rất lớn ——
Vừa hoảng loạn lại vừa đáng thương.
Văn Thanh Thư nhẹ nhàng cười.
Anh trai nhà bên này của cậu ta, nhìn thì có vẻ lạnh lạnh lùng lùng, người cũng như tên, cứ như mây ở chân trời cao đến độ không chạm đến được.
Từ đó đến giờ cậu ta vẫn cho rằng Thẩm Tễ Vân là người như vậy, lạnh lùng hờ hững, bất cận nhân tình. Nhưng hôm nay cậu ta đã biết, Thẩm Tễ Vân trông có vẻ xa cách nhưng sâu trong nội tâm lại mềm mại nhút nhát đến tột cùng.
Chỉ cần hù một chút thì sẽ lập tức khóc thút thít.
Giống như bây giờ này.
“Không muốn…”
Thẩm Tễ Vân vừa nói vừa khóc nức nở.