Số Phận Của Cặp Song Sinh

Chương 37

Chương 26: Cơ thể dâʍ ɭσạи của mình lúc này làm sao có thể để em trai mình thấy được

Côn... Làm sao có thể là Côn được... Cơ thể dâʍ ɭσạи của mình lúc này làm sao có thể để em trai mình thấy được, Phương Dật Luân muốn kêu lên, nhưng miệng cậu bị nhét đầy nên chỉ có thể phát ra tiếng "Ô ô".

"Đứa trẻ ngoan... Lại đây..." Nghiêm Hi dùng một tay kéo xích sắt về phía trước, Phương Dật Côn bò về phía trước theo sự dẫn dắt của người đàn ông, sau khi đeo bịt mắt chỉ có thể hoàn toàn dựa theo hành động dẫn dắt, cậu bé ngoan ngoãn nằm sấp bên giường chờ mệnh lệnh của chủ nhân.

"Đây chính là điều ngày hôm qua tôi đồng ý với cậu, cậu phải cảm ơn tôi vì đã làm cho cuộc đời của cậu thêm muôn màu muôn vẻ." Nghiêm Hi nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Phương Dật Luân không ngừng lắc đầu với mình, một bên ung dung trói hai chân Phương Dật Luân thành hình chữ M, hơn nữa không cách nào khép lại. Một bàn tay khẽ vuốt ve sườn mặt Phương Dật Luân: "Hưởng thụ thật tốt đi, nếm thử cảm giác bị em trai ruột của mình chiếm hữu." Nghiêm Hi cúi người ghé sát bên tai Phương Dật Luân dùng giọng gió nói, giọng điệu kia cực kỳ tà ác, lúc đứng thẳng dậy Phương Dật Luân tuyệt vọng ngây dại tại chỗ.

Thật sự không thể tin được vào lỗ tai của mình, Nghiêm Hi điên rồi sao? Vậy mà lại để cho em trai ruột của mình xâm phạm cơ thể của mình, đây là chuyện trái với luân thường đạo lý. Phương Dật Luân cố gắng nói gì đó, nhưng lúc này lại không thể nào nói nên lời.

"Côn, lên giường đi." Nghiêm Hi dùng giọng điệu bình tĩnh nói với Phương Dật Côn.

"Vâng... Chủ nhân..." Phương Dật Côn rất nghe lời, mò mẫm mép giường, chậm rãi bò lên giường lớn, ngón tay đột nhiên chạm vào một cơ thể ấm áp, hình như là bắp chân, mắt không nhìn thấy cho nên Côn chỉ có thể theo bắp chân chậm rãi mò mẫm lên trên, sờ đến dây da trói buộc, Côn đoán chắc hẳn là một người bị trói ở trên giường.

"Chủ nhân?" Phương Dật Côn không rõ đây là muốn làm gì, nhỏ giọng gọi Nghiêm Hi.

"Ngày hôm qua đã nói rồi, hôm nay sẽ dạy cậu cách làm một người đàn ông." Nghiêm Hi nói xong bắt đầu tuốt dươиɠ ѵậŧ của Côn, động tác vô cùng thành thạo, rất nhanh dươиɠ ѵậŧ của cậu bé đã ở trong trạng thái cương cứng.

Nghiêm Hi đùa nghịch Phương Dật Côn, bảo cậu quỳ gối giữa hai chân Phương Dật Luân, trong tay nắm dươиɠ ѵậŧ của cậu bé không ngừng ma sát cửa huyệt ướŧ áŧ của Phương Dật Luân.

"Ha... Ha..." Trong ánh mắt Phương Dật Luân lộ rõ sự sợ hãi, miệng không ngừng muốn nói điều gì đó. Điên cuồng lắc đầu trái phải, anh muốn cầu xin Nghiêm Hi không nên làm như vậy, anh không thể bị Côn xâm phạm, bọn họ thật sự là song sinh, anh em ruột thịt sao có thể làm loại chuyện này.

"Tay phải đỡ lấy nơi này, đến ~ dùng sức cắm vào, người dưới thân cậu vô cùng dâʍ ɭσạи, cơ thể cậu ấy đang khao khát cậu cắm vào." Nghiêm Hi cầm hai tay Phương Dật Côn tách ra đặt ở trên hai chân Phương Dật Luân, nhắm đỉnh dươиɠ ѵậŧ đỏ bừng ngay tại cái miệng nhỏ ướŧ áŧ, giọng điệu giống như ác ma kêu gọi mang theo hương vị câu người.

"Chủ nhân… Côn... Không biết..." Mặc dù không nhìn thấy Nghiêm Hi, Côn vẫn quay mặt về phía phát ra âm thanh, giọng nói hơi run run, 19 năm qua chưa từng làm chuyện như thế này, Phương Dật Côn thật sự có chút không biết phải làm sao.

"Làm giống như vậy." Nghiêm Hi nói xong dùng tay đẩy mạnh sau lưng Phương Dật Côn một cái, cơ thể Phương Dật Côn đột nhiên nghiêng về phía trước, cả cây dươиɠ ѵậŧ lập tức cắm thẳng vào hoa huyệt của Phương Dật Luân.

"Ha~~~~" Phương Dật Luân không thể nào kháng cự lại sự trói buộc trên cơ thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị Phương Dật Côn xuyên qua, ngay khoảnh khắc dươиɠ ѵậŧ cắm vào Phương Dật Luân ré lên một tiếng, cơ thể vô cùng khát vọng, nhưng nội tâm lại rất kháng cự, Phương Dật Luân không thể chịu đồng thời hai sự tra tấn, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt để không nhìn thấy em trai của mình.

"Vâng, a ... Chủ nhân... Chủ nhân... Thật là thoải mái ... Làm sao có thể... " Dươиɠ ѵậŧ được tầng tầng lớp lớp thịt mềm ẩm ướt bao vây, kɧoáı ©ảʍ chưa từng có chạy từ dươиɠ ѵậŧ truyền đến thần kinh cảm giác, dươиɠ ѵậŧ của mình giống như muốn hòa tan với cảm giác thịt mềm run rẩy vậy.

"Chuyển động từ trước ra sau sẽ thoải mái hơn." Trong lời nói của Nghiêm Hi mang theo ý cười, ở một bên chỉ huy động tác của Phương Dật Côn.

"Vâng... Chủ nhân... Thật tuyệt vời... Côn rất thoải mái... " Theo lời chỉ huy của Nghiêm Hi, Phương Dật Côn bắt đầu chuyển động theo quy luật, tiếng thở dốc cũng càng ngày càng dồn dập, quả nhiên có một sự kɧoáı ©ảʍ tê dại theo đó mà đến, miệng đứa bé nói ra cảm thụ của mình, hạ thân cũng tăng nhanh tốc độ.

Lần đầu tiên thường xuyên đến đặc biệt nhanh, Phương Dật Côn rất nhanh đã muốn bắn, nhưng lúc này Phương Dật Côn mới ý thức được cơ thể mình bị Nghiêm Hi lắp đặt một công cụ trói buộc, vốn dĩ bây giờ mình không có cách nào lêи đỉиɦ: "Chủ nhân...tôi muốn..." Cậu bé chỉ có thể thả chậm tốc độ nói với Nghiêm Hi.

Nội dung chương tiếp theo:

"Không được, hôm nay cậu phải không ngừng cᏂị©Ꮒ cậu ấy cả ngày, nếu như để tôi biết cậu dừng lại, cậu sẽ bị phạt." Nghiêm Hi chính nghĩa nói, hắn biết chỉ cần là mệnh lệnh của mình cậu bé nhất định sẽ tuân theo, cho dù hỏng hay điên cũng sẽ không làm trái mong muốn của mình.