"Chủ nhân... Đừng đi... Đừng đi... Xin chủ nhân... Tha cho Luân... Cầu xin ngài... Làm ơn... " Phương Dật Luân khóc không thành tiếng, không ngừng lắc đầu, hạt đậu nhỏ tiếp tục bị tấn công mãnh liệt, khát vọng của thân dưới đã đột phá cực hạn. Nhìn người đàn ông sắp rời đi, Phương Dật Luân bất lực cầu xin người đàn ông ở lại.
"Tôi đã từng nói với Luân rồi, thứ chủ nhân cho cậu đều là những thứ tốt nhất, nếu như cậu cứ không biết đủ mà đòi thêm sẽ chỉ cầu xin được sự trừng phạt." Giọng điệu vô cùng nghiêm khắc nhưng giây tiếp theo lại lộ ra gương mặt dịu dàng: "Bé ngoan ~ ngày mai đi ~ ngày mai tôi sẽ cᏂị©Ꮒ cậu thật sướиɠ ~ đồng thời cũng sẽ cho cậu một bất ngờ." Nghiêm Hi nhẹ nhàng hôn một cái lên trán Phương Dật Luân, cho một nụ cười cưng chiều, để lại Phương Dật Luân bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn rồi một mình rời đi.
Sáng hôm sau, còn chưa đẩy cửa phòng Phương Dật Luân ra hắn đã nghe thấy tiếng rêи ɾỉ thống khổ của cậu bé, âm thanh đó gần như không phải của con người, thật sự giống như một con thú cái động đực, gào thét, kêu rên.
"Đứa trẻ ngoan... Cảm giác thế nào?" Hắn đứng ở bên mép giường Phương Dật Luân, rũ mắt xuống nhìn cậu bé đang vặn vẹo trên giường, vô cùng đau đớn, cậu bé nhắm chặt hai mắt, thế cho nên cũng không phát hiện ra người đàn ông đứng ở một bên. Lời nói của Nghiêm Hi ngược lại vô cùng bình tĩnh.
"Chủ nhân…van xin ngài...làm tôi đi...mau làm tôi đi...tôi...tôi không thể chịu đựng được nữa..." Nghe thấy âm thanh của người bên cạnh, cậu bé lập tức giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, bất chấp cả giọng nói khàn đặc tận lực cầu xin người đàn ông.
"Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu là ai?" Nghiêm Hi biết Phương Dật Luân lúc này đã gần đến giới hạn cuối cùng, chỉ cần đẩy một cái là có thể chà đạp lên tôn nghiêm yếu ớt của cậu.
"Nô ɭệ... Tôi là nô ɭệ của ngài... Xin chủ nhân... Dạy dỗ cơ thể dâʍ đãиɠ này của tôi... Cầu xin ngài..." Phương Dật Luân rơi nước mắt, khóc không thành tiếng cầu xin hắn, giờ này khắc này cơ thể bị dày vò đã đánh bay tất cả.
"Nhớ kỹ lời cậu nói." Nghiêm Hi cởi bỏ trói buộc ở hai chân cậu bé, đi đến đầu giường, một tay kéo khóa quần của mình, thả ra con rồng còn đang ngủ say, một tay nắm lấy tóc Phương Dật Luân: "Liếʍ cho tốt...”
Ánh mắt Phương Dật Luân giao du giữa mặt và dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông, cuối cùng gian nan mở miệng, run rẩy vươn đầu lưỡi ra. Trong nháy mắt khi đầu lưỡi chạm vào dươиɠ ѵậŧ, Phương Dật Luân nhắm hai mắt lại một ngụm ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông. Trong nháy mắt này làm cho Phương Dật Luân cảm thấy mình thật đáng buồn, thế mà lại cứ như vậy dùng miệng ngậm thứ giữa hai chân của người đàn ông, cảm giác xấu hổ, căm uất đan xen cùng một chỗ.
Cậu bé ra sức mυ'ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ của Nghiêm Hi, rất nhanh Nghiêm Hi đã cảm thấy cây gậy thịt của mình cứng rắn giống như gậy thép, tay đột nhiên buông lỏng tóc Phương Dật Luân. Cơ thể di chuyển đến giữa hai chân cậu bé, xem ra, dâʍ ɖị©ɧ đã làm ướt hơn nửa tấm đệm. Không có bất kỳ dấu hiệu nào, cơ thể xông thẳng về phía trước, cắm vào hoa huyệt đã hóa thành đã sớm hóa ẩm ướt từ lâu.
"Ah... Chủ nhân... "Phương Dật Luân cảm thấy chỉ vừa mới cắm vào mình đã muốn lêи đỉиɦ, hoa huyệt lập tức giống như được cứu rỗi vậy, gắt gao bao bọc lấy dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông để tìm kiếm thêm kɧoáı ©ảʍ.
"Tiếp tục gọi ... Nói xem có cảm giác gì? "Nghiêm Hi có thể cảm nhận được mỗi một lần rút ra cắm vào đều có thể đυ.ng vào chỗ sâu nhất của cậu bé, nhìn thoáng qua quả ớt nhỏ quấn đầy băng gạc của cậu bé một cái, bình thường Nghiêm Hi không yêu cầu nô ɭệ kêu to, nhưng vừa nghĩ đến việc cậu bé cuối cùng cũng bắt đầu yếu thế, lúc này mới khơi dậy du͙© vọиɠ của Nghiêm Hi.
"Thật là sướиɠ... A a... Nhẹ một chút... A… Sâu quá..." Thật khó có thể tưởng tượng được giọng nói của mình có thể dâʍ đãиɠ đến như thế, đây là anh sao? Phương Dật Luân tiếp tục lâm vào mê man, quả thật là như vậy, cây gậy thịt nóng bỏng kia thật sự làm cho anh sướиɠ muốn chết, chẳng lẽ đây thật sự chính là anh sao?
Bên trong phòng vang vọng tiếng "Bạch bạch bạch", Phương Dật Luân không còn nhớ rõ mình đã lêи đỉиɦ mấy lần, nhưng Nghiêm Hi vậy mà không một lần bắn tinh, cây gậy thịt vẫn cứng như trước, không ngừng cắm vào rút ra trong cơ thể anh, hoa huyệt đã bị ma sát đến nỗi sưng đỏ lật ra ngoài, một đêm không được nghỉ ngơi nên cơ thể đã vô cùng mệt mỏi, nhưng lại giống như không cách nào lấp đầy chỗ trống đang không ngừng đòi hỏi.
"A... Lại muốn nữa... Ưm, a..." Hai mắt Phương Dật Luân bắt đầu đảo lộn, cơ thể xuất hiện triệu chứng co giật nghiêm trọng, rõ ràng thể lực đã đạt tới cực hạn, nhưng vì sao hoa huyệt lại thoải mái đến như thế, cho tới bây giờ cũng chưa từng có khát vọng đối với cơ thể đàn ông đến như thế.
Nghiêm Hi vắt hai chân Phương Dật Luân lên trên vai mình, ép cậu bé thành hình chữ U, hơi thở phả ra mang theo mùi vị tìиɧ ɖu͙© nồng đậm, thân dưới đột nhiên hung hăng đâm sâu gầm nhẹ một tiếng, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình vào trong cơ thể cậu bé.
"A a a... Nóng quá... A..." Cậu bé có cảm giác cây gậy thịt đang cắm sâu vào trong cơ thể mình của Nghiêm Hi nhảy bắn từng cái từng cái một, nhất thời cơ thể cứng ngắc, ngón chân cũng bị chuột rút, gian nan ngẩng đầu để lộ ra cần cổ gợi cảm. Khi người đàn ông rời khỏi cơ thể của mình, ngay lập tức nằm nhũn ở trên giường.
"Biểu hiện rất tốt, bây giờ tôi có quà tặng cậu." Nghiêm Hi đứng thẳng dậy, kéo khóa quần của mình lên, rút khăn giấy lau mồ hôi trên trán cậu bé, nhìn thấy con ngươi thất thần, mím môi nhẹ nhàng lấy ra một quả cầu nhét đầy vào miệng cậu bé: "Mở to mắt ra…” Nghiêm Hi nói xong xoay người rời khỏi phòng.
Chẳng bao lâu sau Nghiêm Hi đã trở lại, nhưng phía sau lại dắt theo một cậu bé, cậu bé đó quỳ trên mặt đất, trên cổ đeo chiếc vòng màu trắng bạc, mặt đeo chụp mắt màu đen, giữa hai đầu ngực mang theo đinh ngực độc quyền của Nghiêm Hi... Phương Dật Luân hoảng sợ nhìn tất cả mọi thứ, cậu bé đó... Đúng là em trai ruột của mình... Côn…
Nội dung chương tiếp theo:
Một bàn tay khẽ vuốt ve sườn mặt Phương Dật Luân: "Hưởng thụ thật tốt đi, nếm thử cảm giác bị em trai ruột của mình chiếm hữu." Nghiêm Hi cúi người ghé sát bên tai Phương Dật Luân dùng giọng gió nói, giọng điệu kia cực kỳ tà ác, lúc đứng thẳng dậy Phương Dật Luân tuyệt vọng ngây dại tại chỗ.