Chinh Phục Nam Nhân Thúi Chỉ Cần Một Đêm

Chương 20

Nhiễm Ninh: Không được cắm vào.

Edit: Mộc Hinh

Beta: Mel

Tuy rằng nói ‘Em sẽ nghe lời anh’, nhưng mà Nhiễm Ninh cũng không định nghe theo Dư Đằng Minh thật.

Cô không muốn làm một con thỏ trắng ngây thơ bị người ta tùy ý nắn bóp.

Mặc dù từ trước tới giờ, trong lòng Dư Đằng Minh cô chính là như vậy.

Cô sẽ từ từ sửa lại quan niệm sai lầm này của Dư Đằng Minh.

Kế hoạch vẫn luôn rất thuận lợi, chỉ là không nghĩ tới được nửa đường rồi còn xuất hiện việc ngoài ý muốn.

Kỳ kinh nguyệt của cô đến.

Sự đau đớn từ bụng truyền tới làm Nhiễm Ninh hận không thể cắt bỏ nửa thân dưới đi, vì vậy tâm trạng lúc này của cô cũng không quá tốt.

Vốn dĩ Dư Đằng Minh mua băng vệ sinh cho cô xem như đã tiến bộ rất tốt rồi nhưng mà thấy cậu đứng bên cạnh Mạnh Tình, tâm trạng của Nhiễm Ninh lập tức không vui.

Lúc sau Dư Đằng Minh lại chủ động nói mấy câu với cô nhưng mà vẫn không đau không ngứa, không nói trúng trọng điểm.

Sinh lý và tâm lý đều không khỏe khiến Nhiễm Ninh càng thêm khó chịu với Dư Đằng Minh.

Cuối cùng, ngược lại là Dư Đằng Minh lại ủy khuất giận dỗi.

“Tôi muốn nói chuyện với cậu.” Dư Đằng Minh tới gõ cửa, Nhiễm Ninh vẫn chưa mở cửa cho cậu.

“Nhiễm Tiểu Béo!”

“Không mở cửa là tôi đạp đó!”

Đạp đi đạp đi, dù sao cũng không phải là cửa nhà cô.

Nhiễm Ninh không thể hiểu nổi cái mạch não của cậu.

Dư Đằng Minh thấy cô vẫn không phản ứng, dậm chân bình bịch rời đi.

Thế giới rốt cuộc cũng yên tĩnh, Nhiễm Ninh chuyên tâm làm bài tập.

Chờ tới buổi tối, Nhiễm Ninh đang nằm trên giường nửa mơ nửa tỉnh, bỗng nhiên nghe được âm thanh mở cửa.

Cô lập tức tỉnh táo.

Đã hơn nửa tháng Dư Đằng Minh không sang phòng cô, cô đã quên mất chuyện này, đêm nay cũng không khỏa thân để ngủ.

Cũng may hôm qua vừa hết kỳ kinh nguyệt.

Dư Đằng Minh canh thời gian chuẩn phết.

Cô tiếp tục giả vờ ngủ, đợi một lúc phát hiện Dư Đằng Minh vẫn không nhúc nhích.

Cậu ngồi ở mép giường của cô, có thể nghe thấy tiếng hít thở rõ ràng.

Nhiễm Ninh có thể cảm giác được Dư Đằng Minh nhìn chằm chằm mặt cô.

Có cái gì đẹp mà nhìn.

Muốn làm thì làm nhanh lên, cô còn phải đi ngủ.

Nội tâm đang oán giận thì trước ngực Nhiễm Ninh có một bàn tay ấm áp phủ lên.

Nút áo trước ngực bị cởi ra, có chút lạnh, Nhiễm Ninh nghĩ, quả nhiên người này rất thích sờ ngực.

Nhiễm Ninh lại nghĩ đến áo ngực của cô cũng đã chật rồi, nên đi mua cái mới thôi.

Để Dư Đằng Minh đi mua với cô đi.

Đang thầm tính toán, đột nhiên cảm thấy trước ngực cô có gì đó mềm mại ấm áp.

“… Chụt.”

Dư Đằng Minh hôn, môi tiếp xúc với làn da tạo ra âm thanh, cậu liên tục hôn xuống.

Ủa, từ khi nào người này lại kiên nhẫn như vậy nhỉ, trước kia toàn cởϊ qυầи lót của cô ra ngay.

Gần như toàn bộ ngực của Nhiễm Ninh đều bị hôn qua, cô chỉ cảm thấy ngứa ngáy mắc cười, chờ đến lúc đầṳ ѵú bị Dư Đằng Minh ngậm lấy, thiếu chút nữa cô đã kêu lên.

Đầu lưỡi của cậu rất linh hoạt.

Đầṳ ѵú bị cậu dùng lưỡi liếʍ đến mức tê tê dại dại làm cho Nhiễm Ninh cực kỳ thoải mái.

Liếʍ láp một lúc, Dư Đằng Minh cẩn thận hít hít đầṳ ѵú, lực mυ'ŧ của Dư Đằng Minh rất mạnh, âm thanh phát ra lại vang, giống như thật sự có thể hút ra sữa vậy, Nhiễm Ninh tiếp tục giả vờ ngủ say.

Ngốc quá đi.

Bị cậu lộng hành như vậy, làm sao cô lại không tỉnh giấc chứ.

Nhiễm Ninh giả vờ mình bị quấy rầy mộng đẹp, cựa cựa người.

Dư Đằng Minh lập tức nhả đầṳ ѵú của cô ra.

Nhiễm Ninh xoay người, đưa lưng về phía Dư Đằng Minh.

Vài chỗ trên ngực bị Dư Đằng Minh liếʍ có cảm giác lành lạnh.

Nhiễm Ninh đoán là Dư Đằng MInh chuẩn bị đi rồi.

Phía sau đệm lại chùng xuống.

Lưng của Nhiễm Ninh áp vào l*иg ngực của Dư Đằng Minh.

Đối phương cẩn thận ôm cô vào trong l*иg ngực.

Thế mà lại trèo lên giường?

Nhiễm Ninh không biết Dư Đằng Minh lại muốn làm chuyện xấu gì nữa.

Chàng trai cẩn thận kìm lại tiếng hít thở, ngón tay vói vào áo của Nhiễm Ninh, tới trước ngực cô rồi nhẹ nhàng kẹp lấy đầṳ ѵú.

Nhiễm Ninh chủ động dựa ra sau, đè ở trước ngực của cậu nói mê vài câu.

Ngực của Dư Đằng Minh vừa cứng cáp lại vừa ấm áp.

Động tác của cậu nhẹ lại, niết đầṳ ѵú của cô đủ rồi mới vói vào trong quần cô.

Nhiễm Ninh biết cô không trốn được, chỉ đơn giản thả lỏng cơ thể để ngón tay của cậu dễ dàng chạm đến hai cánh hoa ướŧ áŧ.

Ba ngón tay của cậu trai đã đủ để che hết âʍ ɦộ của cô. Lòng bàn tay của cậu dọc theo môi âʍ ɦộ ma sát qua lại làm cho nó chảy ra nước, sờ đến điểm mẫn cảm của cô xoa xoa một chút.

Nhiễm Ninh tìm hiểu một chút mới biết nơi mẫn cảm của cô gọi là âm đế.

Dư Đằng Minh rất thích xoa chỗ đó, bị cậu sờ lâu, âm đế càng thêm mẫn cảm, chỉ mới hoa xoa hai cái mà âʍ đa͙σ của Nhiễm Ninh lập tức chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, chậm rãi trào ra.

Cô thật sự quá dễ ướt.

Hơn nữa không biết có phải là do vừa mới hết kinh nguyệt hay không, cô cảm thấy mình càng dễ động tình hơn lúc trước.

Dư Đằng Minh cũng phát hiện điểm này.

Hai ngón tay của cậu chen vào khe thịt vừa ướt vừa trơn của Nhiễm Ninh, đảo quanh cửa âʍ đa͙σ của cô.

Nhiễm Ninh muốn rêи ɾỉ ra tiếng.

Đầu ngón tay của Dư Đằng Minh cắm vào âʍ đa͙σ của cô.

Cơ thể của Nhiễm Ninh không tránh khỏi run rẩy một chút.

Ngón tay của cậu trai cứng cáp, thon dài, từng chút từng chút một tiến vào cơ thể của cô thăm dò.

Có chút đau, lại càng ngứa ngáy hơn.

Dưới thân giống như bị một cây gậy thô cắm vào.

Lúc lòng bàn tay của Dư Đằng Minh đυ.ng vào thịt ở phần mông cô, Nhiễm Ninh biết Dư Đằng Minh đã cắm nguyên cả ngón tay vào cơ thể cô rồi.

Một bàn tay của Dư Đằng Minh đã có thể che hơn nửa trái bóng rổ.

Ngón tay dài như vậy mà cắm được nguyên cả ngón vào ư…?

Nhiễm Ninh có chút kinh ngạc.

Ngón tay của cậu bắt đầu động.

Nó chậm rãi di chuyển, chạm vào vách thịt mềm mại trong cô.

Sau khi xoay xoay hai vòng mới chậm rãi lui ra ngoài.

Vách thịt mềm của cô theo động tác của ngón tay hơi kéo ra ngoài, cảm giác rất lạ làm người ta điên cuồng.

Thật thoải mái.

Cắm vào thêm lần nữa đi.

Anh Minh…

Dư Đằng Minh phảng phất như nghe được suy nghĩ của cô, ngón tay còn chưa hoàn toàn rút ra, phụt một cái, lại lần nữa cắm vào.

Ngón tay không ngừng cọ xát, bụng nhỏ của cô có cảm giác muốn ‘ra’.

Không được, không được.

Không thể tiếp tục cọ xát được.

Cô chịu không nổi nữa rồi.

Dư Đằng Minh đột nhiên rút ngón tay ra, cọ xát kịch liệt khiến cô sướиɠ đến nỗi cẳng chân và bụng co rút lại phát đau.

Dâʍ ŧᏂủy̠ trong âʍ đa͙σ Nhiễm Ninh trào ra không ít.

Dư Đằng Minh sốt ruột cởϊ qυầи ra.

Rất nhanh sau đó, qυყ đầυ của cậu để ở cửa âʍ đa͙σ cô gái, có xu thế muốn cắm vào.

Nhiễm Ninh kinh hoảng.

Cô vừa có kinh nguyệt, nếu Dư Đằng Minh cắm vào sẽ có nguy cơ mang thai.

Hơn nữa, cô không muốn lần đầu tiên của mình ở trong trạng thái như thế này dưới thân Dư Đằng Minh.

“… Nóng quá…”

Nhiễm Ninh lẩm bẩm, vừa đẩy Dư Đằng Minh ra, cả người lăn qua đầu giường bên kia.

Bởi vì cô không khống chế được sức lực nên cả người Dư Đằng Minh bị cô đẩy xuống giường.

Cơ thể đập xuống sàn nhà tạo ra âm thanh rất to.

Nhiễm Ninh làm bộ tỉnh giấc.

“Ơ? … Ai vậy?”

Trong phòng rất yên tĩnh.

“Là ảo giác sao?”

Nhiễm Ninh ngáp một cái, nuốt nước miếng rồi giả vờ ngủ tiếp.

Dư Đằng Minh lúc này mới bò dậy rời đi, phát ra tiếng than đau nhẹ.

Cũng không biết có đâm hỏng ‘thằng nhỏ’ của cậu không?

Chờ khi cửa đóng lại, Nhiễm Ninh nhịn không được cười rộ lên.