Chinh Phục Nam Nhân Thúi Chỉ Cần Một Đêm

Chương 9

Nhiễm Ninh: Đau…

Edit: Mộc Hinh

Beta: Mel

Dư Đằng Minh thả chậm động tác, khống chế hướng của qυყ đầυ, nhẹ nhàng chậm rãi để nó trên âʍ ɦộ của Nhiễm Ninh.

Cảm giác như chọc vào một cục bông vậy, xúc cảm hoàn toàn khác với lúc dùng tay sờ.

Trong nháy mắt, Dư Đằng Minh muốn bắn.

Rất muốn bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên tiểu huyệt của Nhiễm Ninh.

Rất muốn cắm vào.

Dư Đằng Minh nín thở, ngăn chặn du͙© vọиɠ muốn bắn tinh của mình.

Bây giờ chỉ là khai vị mà thôi, không thể sốt ruột.

Trên trán cậu đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, cậu nắm dươиɠ ѵậŧ, qυყ đầυ chọc chọc dọc theo khe hở âʍ ɦộ, sau đó hơi dùng sức, đẩy môi lớn ra, chạm vào tầng thịt vừa mềm vừa non bên trong tiểu huyệt.

Dư Đằng Minh lặp lại động tác như vậy, không đến hai phút, Nhiễm Ninh chảy ra dâʍ ɖị©ɧ khiến cho qυყ đầυ của cậu đều ướt. Cậu cẩn thận động eo, dươиɠ ѵậŧ từng chút từng chút chọc vào môi âʍ ɦộ của cô.

Chỉ như vậy thôi cũng đã rất sướиɠ.

Tiếc là không thể để nguyên cả cây dươиɠ ѵậŧ dán lên tiểu huyệt rồi cọ, trừ khi nâng mông cô gái lên, hoặc là gập chân lại.

Động tác như vậy hơi quá, chỉ sợ sẽ đánh thức Nhiễm Ninh.

Dư Đằng Minh chỉ có thể ưu tiên cho qυყ đầυ của mình, cọ xát một lúc, rốt cuộc mới có thể cọ một phần ba cây gậy vào khe hở của tiểu huyệt.

Mã mắt áp vào khe thịt của Nhiễm Ninh, ở giữa chảy ra một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ lẫn với dâʍ ɖị©ɧ của Nhiễm Ninh. Cậu dùng dươиɠ ѵậŧ cọ xát, âm thanh dinh dính nhớp nháp phát ra, lại có chút ghê tởm, nhưng lại cực kỳ dụ hoặc.

Dư Đằng Minh gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say của Nhiễm Ninh và nửa người trên của cô.

Trong màn đêm yên tĩnh, chàng trai bởi vì kɧoáı ©ảʍ mà rên nhẹ, cậu cắn răng, ý nghĩ muốn bắn tinh đã ngập tràn trong đầu cậu.

Đến cực hạn… Dư Đằng Minh rốt cuộc cũng không nhịn được.

Đừng tỉnh lại, đừng tỉnh lại…

Cậu thầm niệm trong đầu, dùng lực khiến nửa qυყ đầυ áp vào giữa môi âʍ ɦộ.

Lúc tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra, trong đầu Dư Đằng Minh chỉ có một suy nghĩ: Lần sau cậu nhất định phải cắm vào bên trong.

Dư Đằng Minh lui xuống khỏi người Nhiễm Ninh, nhìn âʍ ɦộ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng ngà, cảm thấy nơi đó vừa da^ʍ mĩ lại vừa đáng thương.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy dọc xuống dưới, trước lúc nhỏ giọt xuống ga giường, Dư Đằng Minh dùng khăn giấy hứng lại.

Cậu nhẹ nhàng lau đi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên âʍ ɦộ, cúi người lần nữa ngửi ngửi huyệt nhỏ của cô.

Rất tốt, Dư Đằng Minh nghĩ, hiện tại tiểu huyệt của Nhiễm Ninh đều là mùi của cậu rồi.

Trở về phòng, Dư Đằng Minh không ngủ được, trằn trọc đến 3 giờ sáng mới rơi vào mộng đẹp.

Dư Đằng Minh mộng xuân, cô gái trong mơ, đùi và cánh tay rất đầy đặn, không thấy rõ mặt, hướng về phía cậu rồi dạng chân ra ngồi trên người cậu, tiểu huyệt cắn nuốt toàn bộ dươиɠ ѵậŧ của cậu.

Dư Đằng Minh hỏi cô ấy là ai.

Cô chỉ cười.

Dư Đằng Minh nói, cậu không nói tôi cũng biết, chỉ có Nhiễm Ninh béo kia mới có mông lớn như vậy.

Cô gái bị đoán trúng, hình như có chút ngại ngùng, cô hé miệng định nói chuyện.

“Anh Minh.”

“Anh Minh !”

Dư Đằng Minh choàng tỉnh dậy.

“Anh Minh, anh dậy chưa?”

Giọng nói ngoài cửa là của Nhiễm Ninh.

Dư Đằng Minh ngủ chưa đã đời nên đầu có chút đau, cậu ôm đầu ngồi dậy, nhìn đồng hồ báo thức, cách thời điểm bình thường cậu thức dậy những một tiếng lận, tức giận nói: “Kêu cái rắm, có chuyện gì?

“Anh Minh, em có chuyện muốn nói với anh.” Nhiễm Ninh khẩn cầu, “Anh mở cửa mau đi.”

Có chỗ sai sai ở đây.

Dư Đằng Ninh nghe ra trong lời nói của Nhiễm Ninh có sự hoảng loạn và hình như còn có tiếng nức nở.

Cậu xoay người rời giường mở cửa cho Nhiễm Ninh.

Nhiễm Ninh mặc áo ngủ, đôi mắt hồng hồng nhìn cậu.

“Anh Minh, em không biết nên nói thế nào bây giờ…” Nhiễm Ninh cúi đầu, nói: “Thím Lưu còn chưa trở về, em chỉ có thể tìm anh… Anh Minh, em…”

Mặt cô đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Anh Minh, nơi đó của em, không biết vì sao lại, đau quá, còn có thứ gì đó kỳ quái ấy ạ.”

Dư Đằng Minh lập tức tỉnh táo, sự tức giận khi vừa thức dậy biến mất tăm: “Nơi đó là nơi nào ?”

Nhiễm Ninh không nói.

“Cậu nói đi ơ.” Trái tim của Dư Đằng Minh giống như bị treo lên.

“Em, em không biết nói thế nào. Là…”

Nhiễm Ninh cắn môi, không dùng tiếng phổ thông mà thay bằng tiếng địa phương.

“Là tiểu huyệt* của em, tiểu huyệt có chút đau…”