Nam Nam nhìn cái bụng càng ngày càng lớn của cô, Hồng Long ngoại trừ muốn cô không ngừng, những mặt khác cũng coi như ôn nhu, tìm đủ thứ đồ ăn cho cô, Ban đêm khi đi ngủ cũng để cho cô nằm ở bên trong, dùng thân thể to lớn hơn cản gió cho cô,có vài lần Nam Nam tỉnh lại phát hiện mình cuộn tròn trong l*иg ngực rộng lớn của Hồng Long.
Vảy trên bụng nó mềm gần như không thể nhận thấy, hương hoa càng nồng đậm, nắm cuộn trong ngực nó giống như nằm trong một chiếc chăn mềm mại ấm áp, vừa ấm vừa yên tâm.
Tuy nhiên, không điều gì trong số này có thể xoa dịu nỗi lo lắng của Nam Nam, nhân loại cô chưa bao giờ sinh, ở đây ngay cả một nữ hộ sinh cũng không có, liệu cô có thể thuận lợi sinh ra con của Hồng Long? Nhìn thân hình khổng lồ của Hồng Long, Nam Nam cảm thấy cuộc hành trình xuyên qua của mình miền quê hoang dã không phải kết thúc ở miệng của dã thú, mà ở khó sinh.
Tuy nhiên, đợi đến ngày Tiểu Hồng Long chào đời, Nam Nam mơ Giữa ban ngày cũng không bao giờ nghĩ đến mình chỉ trải qua kiểu đau bụng kinh của bà dì trong chốc lát, cô còn không kịp phản ứng lại, đầu Tiểu Hồng Long đã chui ra, cô vừa sợ vừa bò, khóc lên: "Hồng Long! Hồng Long! Ngươi mau tới đây! Ta sắp sinh rồi! "
Hồng Long dường như nghe hiểu, từ cửa hàng đi nhanh tới, mở hai chân của cô ra nhìn một chút, há miệng rồng, Nam Nam sững sờ trợn mắt há mồm, nó ngậm đầu Tiểu Long kéo nó ra!
Khi tiểu long sinh ra đời, một lượng lớn nước ối chảy ra khỏi chân tâm Nam Nam, cô cảm thấy toàn thân thoải mái hơn rất nhiều, tiểu huyệt không phải không đau, nhưng cô vẫn còn có thể chịu đựng được. Quả nhiên ở dị thế tất cả không thể suy xét bằng lẽ thường.
Cô đảo mắt nhìn con rồng nhỏ đang nằm bên cạnh bị Hồng Long liếʍ láp, không ngờ nó lại nhỏ bé cỡ một đứa trẻ con người, không biết có phải do mẹ nó là người không, còn vảy thì không giống như của cha nó, vân vân màu đỏ như ngọn lửa, mà thiên về màu đỏ tía hơn, giống như màu đỏ pha với màu đen của lụa.
Con ngươi trong đôi mắt đang mở của nó không phải là màu đỏ hồng ngọc, mà là con ngươi màu đen giống như cô!
Tâm trạng Nam Nam vô cùng phức tạp, không chỉ bị khủng long chiếm đoạt mà còn sinh ra một đứa trẻ, đứa trẻ giống cô một chút, cô muốn nhẫn tâm bỏ rơi nó và chạy trốn, nhưng không biết cô có thể làm được hay không, dù sao mẹ con đồng lòng, đây là đứa con đầu tiên của cô.
Tiểu Long thút thít đòi sữa, Hồng Long đặt nó vào ngực của Nam Nam, thậm chí móng vuốt của con rồng còn di chuyển bầu ngực của cô đến miệng Tiểu Long. Nó thực sự là một Long ba ba tận tâm tẫn trách.
Tiểu Long vui vẻ ăn sữa Nam Nam, và Nam Nam cũng chấp nhận thế giới khác biệt này. Là một con người, cô không chỉ có thể sinh con cho khủng long mà ngay cả sau khi sinh con, toàn bộ cơ thể của cô được thả lỏng, nói có sữa là có, bị Tiểu Long bú " chùn chụt chùn chụt". Nếu hỏi cô làm sao cô biết Tiểu Long là con trai, bởi vì con rồng nhỏ này tuy nhỏ, nhưng con chim lại không nhỏ. Đối với một đứa bé nhỏ hơn một tuổi, con chim ở giữa chân dài bằng nửa bắp chân của nó, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© rực rỡ sáng bóng, cô có muốn cũng không thể bỏ qua.
Hai mắt Hồng Long hài lòng nhìn con trai bú sữa, côn ŧᏂịŧ to lớn hưng phấn dần dần trở nên cương cứng, nó cúi đầu đẩy chân Nam Nam ra, đầu lưỡi liếʍ lên hoa huyệt cô.
Nam Nam sợ hết hồn, cái đồ sắc long này! Cô vừa mới sinh, còn đang cho đứa bé bú, nó liền không thể nhịn được nữa, đầu lưỡi to lớn liếʍ láp hoa huyệt của cô, xoắn ra một lượng lớn mật hoa, nuốt luôn vào bụng còn ngại chưa đủ nghiền, nó lại ăn một bên vυ' khác. Sữa ngọt làm nó rống lên thích thú và ngoe nguẩy đuôi một cách sung sướиɠ. Sau khi Tiểu Long no nê, nó liền cuộn đuôi đặt lên đống cỏ khô, cẩn thận phủ lên những cánh hoa khô làm chăn bông, Nam Nam lần nữa bị nó thao huyệt đội lên cao trào, sữa đều đút tới trong miệng của nó, nó còn ngại không đủ, đầu lưỡi vẫn như cũ không buông tha bầu vυ' của cô, liếʍ đi liếʍ lại, cố gắng để hút ra nhiều hơn một chút.
Nam Nam không nhịn được vươn tay đẩy ra: "Đừng bú nữa, Hồng Long, để ngươi ăn xong, Tiểu Long ngủ dậy sẽ không có sữa để ăn."
Hồng Long lưu luyến không rời cọ hai chân trước vào ngực của cô, côn ŧᏂịŧ to lớn của nó đang co giật điên cuồng bên trong cô, mặc dù cô khác với tất cả khủng long cái khác mà nó từng thấy, nhưng làm nó yêu thích không thôi. Cô không có vảy, mỏng manh như vậy khiến khiến nó vừa yêu vừa thương. Mặc dù cặρ √υ' to không bằng khủng long cái nhưng lại thơm, mềm và hếch lên. Mỗi lần chỉ cần thấy cặρ √υ' đầy đặn bóng loáng, ngạo nghễ ưỡn lên, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nó sẽ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, muốn áp đảo cô, để cô sinh con đẻ cái cho nó, nhưng cô quá nhỏ và yếu ớt, nó không bao giờ dám đè lên mà chỉ nâng cô để đυ..
Nhưng ngay cả như vậy, mỗi lần đều đội sâu bên trong đến mức cô triều phun, nướ© ŧıểυ thơm thơm, toàn thân thơm tho, nhưng cô vẫn không vui, có thể nói, cô luôn muốn thoát khỏi. Bây giờ đứa trẻ được sinh ra, cô chạy dễ dàng hơn nhiều, có lẽ cô sẽ rời khỏi nó sớm thôi.