Nam Nam quả thực đúng như Hồng Long nghĩ, tìm cơ hội đói bụng rồi trốn đi , cho dù Hồng Long có dịu dàng ấm áp như thế nào thì nó vẫn là một con dã thú, cho dù cô có luyến tiếc Tiểu Long đến đâu, nó cũng không phải là người. Cô đến từ một thế giới loài người có nền văn minh và đạo đức rất phát triển, cô không thể vì một khoảng thời gian sớm chiều ở chung, lại giao phó phần đời còn lại trong tổ rồng này.
Cô biết Hồng Long tuy không biết nói nhưng nó rất thông minh, có đề phòng lợi hại, cô cũng giả vờ nhập gia tùy tục, cho nó đυ., đút cho con trai bú, kéo dài hơn nửa tháng rồi. Cuối cùng cô thừa dịp Hồng Long đi kiếm ăn, cô cho con rồng nhỏ ăn sữa lần cuối, đặt nó lên đống cỏ khô, phủ lên nó một tấm chiếu làm từ cỏ khô miễn cưỡng nhìn ra hình dạng, chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của nó, rồi mặc một chiếc áo nịt ngực và qυầи ɭóŧ làm từ lá mùa thu, giống như một bộ bikini thiên nhiên xanh tươi, cô rời đi mà không ngoái lại, cô, cô phải đi ra khỏi khu rừng lớn này, thức ăn mà Hồng Long mang cơ một hộp sữa, điều này khiến cô vui sướиɠ vô cùng, cái này chứng tỏ có nền văn minh của loài người trên thế giới này, cô phải tìm ra chúng!
Vì sợ Hồng Long tìm thấy mình, cô cố tình chọn một nơi cô chưa từng đi lao thật nhanh, nhưng lại vô tình rơi vào bẫy săn khiến cô muốn khóc không ra nước mắt, lòng như tro tàn, còn có người nào xui xẻo hơn cô?
Sớm biết như nay, còn không bằng cô ở lại chỗ của Hồng Long!
Bây giờ, cô không thể di chuyển, cô không biết cái bẫy là do con người đặt ra hay cái gì. Nếu như là con người, trước khi họ chạy đến không biết cô sẽ chết đói chết khát hay tao ngộ những dã thú khác?
Cô không dám kêu cứu, khu rừng nguyên thủy rộng lớn này đầy rẫy quái dị, cô sợ kêu cứu sẽ mang đến nguy hiểm nên chỉ có thể chờ đợi, cầu mong đây là cạm bẫy của con người, chuyện xấu biến thành tốt cô sẽ được đồng loại cứu.
“Ai, xin chào, tiểu tinh linh khả ái này ở đâu ra?” Một giọng nói vui vẻ của người con trai cắt ngang dòng suy nghĩ của Nam Nam, Nam Nam nhìn theo hướng phát ra thanh âm, nội tâm nửa vui nửa buồn.
Ông trời thực biết trêu người, người tới nói là dã thú cũng không phải, nói là con người cũng không giống. Nếu không phải đã gặp qua Hồng Long, thú nhân này có tai hổ, đuôi hổ nhưng khuôn mặt tuyệt đẹp và thân hình người mẫu, mặc trên người bộ vest của quý ông từ thế kỷ 19 ở Anh, với cổ áo nấm, tay áo chuông, một bộ vest thẳng, giày da sáng màu, trên ngực còn có một chiếc khăn tay màu trắng, Nam Nam sợ rằng mình sẽ ngất đi.
Bỏ qua cái tai và cái đuôi, đây chắc chắn là một người đàn ông rất đẹp, còn có thể nói tiếng người, có thể giao tiếp, nhìn hắn mặc, không kém so công tử nhà giàu kiếp trước của cô bao nhiêu. Cô hoàn toàn có thể coi hắn là một loại!
Nam Nam phớt lờ sự kỳ lạ của bán thú, mở miệng cầu cứu: "Xin hãy giúp tôi, đưa tôi ra ngoài."
Lão hổ đẹp trai lắc đầu tiếc nuối nói: "Đây là bẫy của Bạch Kỳ. Hắn rất đáng sợ, nếu ta động vào con mồi của hắn, hắn sẽ tìm ta tính sổ.. Hơn nữa, trên người ngươi còn có hơi thở của Hồng Long, ừm, cô đã giao phối với nó rồi, chậc chậc, nhìn không ra, cô có thể chịu được, bao nhiêu con người đã sợ chết khϊếp ngay từ cái nhìn đầu tiên của nó, nhưng cô ngược lại làm vợ chồng thật với nó, Hồng Long cũng phiền phức lắm, tại sao ta phải tự mình chuốc lấy phiền phức mà giúp cô? Có ích lợi gì cho ta? "
Nam Nam không biết Bạch Kỳ là ai không biết hắn có chỗ nào đáng sợ, giờ con hổ này là mục tiêu cứu mạng duy nhất của cô, bất kể thế nào cô không thể để hắn đi.
"Tiên sinh, tôi bị Hồng Long bắt, tôi không tự nguyện làm điều đó. Nếu anh đáp ứng cứu tôi ra ngoài, tuy tôi không có gì để trả ơn cho anh, nhưng tôi có thể cho anh rất nhiều rất nhiều thứ. Anh chưa thấy qua, nghe qua, hưởng qua, nếu anh thiếu người hầu, tôi cũng có thể phục vụ anh, chỉ cần cô cung cấp ăn ở cho tôi là được. "
Người đàn ông suy nghĩ một chút, sau đó nghiêng đầu lười biếng nói: "Ừm, tôi không thiếu người hầu và người phục vụ, nhưng đôi khi tôi thiếu vợ, cô gây đến rất nhiều người phiền phức. Nếu cô hứa sẽ làm vợ của tôi, vì vợ, tôi có thể cố gắng chống lại họ. "
Nam Nam thậm chí còn sinh con cho Hồng Long, còn gì là không thể tiếp nhận được? Hơn nữa, người đàn ông trước mặt ngoài có một đôi tai hổ và một cái đuôi hổ, toàn thân trên dưới giống như một con người, anh ta con đánh bại cái gọi là ngôi sao lưu lượng có giá trị nhan sắc cao ở kiếp trước.
“ Tôi đồng ý, chỉ cần anh nguyện ý cứu tôi.” So với khả năng bị chết đói hoặc bị thú rừng ăn thịt, hoặc là chờ Bạch Kỳ không biết tướng mạo cùng tính cách, con hổ khẩu Phật tâm xà trước mặt này đáng tin cậy hơn. Đây thật là ra khỏi hang rồng lại vào hang cọp.