Lâm Vân Vân tỉnh lại thì đã là nửa giờ sau.
Cô bị nóng quá nên tỉnh lại, trong rượu bỏ không phải chỉ có một loại thuốc.
"Hệ thống…"
"Giúp tôi…"
【 Thuốc không ảnh hưởng đến sự hấp thu tϊиɧ ɖϊ©h͙ của kí chủ. 】
"Tôi không muốn để cho gã thực hiện được ý đồ."
Toàn thân Lâm Vân Vân nóng bừng, lớp vải mỏng phía sau lưng cũng đã bị ướt đẫm mồ hôi, dính chặt ở trên người cô, dáng người mỹ lệ, nhìn một cái không sót tí gì.
Cô cũng không cần phải suy nghĩ sâu.
Chắc chắn Lưu Dương đã lấy mình đi đổi tài nguyên.
Người đầu tư vừa già vừa xấu lại bụng phệ, cô mới không muốn ngủ!
【 Ra-đa đang quét... 】
【 Nhiệm vụ mới, mục tiêu sẽ xuất hiện ở phòng 101 trên tầng cao nhất, có nhận lấy nhiệm vụ hay không? 】
"Có." Lâm Vân Vân nghiến răng nghiến lợi.
Tác dụng của thuốc kí©ɧ ɖụ© khiến cho cô nhịn không được muốn rêи ɾỉ, qυầи ɭóŧ dưới hạ thân cũng đã bị thấm ướt.
Lúc này là lúc cô đặc biệt khát vọng được dươиɠ ѵậŧ hung hăng cắm vào trong hoa huyệt.
【 Hệ thống có thể áp chế được dược tính trong năm phút đồng hồ, mời kí chủ hãy mau chóng chạy tới tầng cao nhất. 】
"Được..."
—
Trời dần dần tối đen.
Lục Đình Thanh hướng về phía chiếc điện thoại đen nhánh ở bên tai, môi mỏng khẽ nhấp hai cái: “Hãy báo xuống dưới, buổi thử vai ngày mai tôi sẽ đến đó, lại để cho các diễn viên trực thuộc Công ty giải trí Thịnh Hoa chuẩn bị thật tốt cho buổi thử vai."
Nói xong, người đàn ông không lưu tình chút nào cúp điện thoại.
Trước cửa phòng 101, người đàn ông khẽ nâng chiếc cằm với đường nét hàm rõ ràng lên, hệ thống nhận dạng khuôn mặt được lắp đặt trên cửa đã được tinh chỉnh tự động mở cửa cho anh.
Đợi sau khi anh đi vào thì cánh cửa lại tự động khép lại.
Bởi vì lúc trước từng xuất hiện phụ nữ đã bày mưu tính kế muốn yêu thương nhung nhớ, cho nên mới đặc biệt lắp đặt nó.
"Ừm…"
Trong phòng khách sạn rộng gần một trăm mét vuông lại xuất hiện một tiếng rêи ɾỉ như có như không.
Mày kiếm của Lục Đình Thanh khẽ nhăn lại: “Ai?"
Nói xong anh nện bước chân dài đi về phía phòng ngủ.
Lục Đình Thanh vừa đi vừa cởi bỏ chiếc áo vét khoác ở bên ngoài như một quý ông lộ ra nửa người trên gầy gò rắn chắc, cùng với đôi tay xinh đẹp kia.
Ánh sáng trắng của đèn chùm pha lê chiếu thẳng vào ngũ quan rõ ràng trên mặt của người đàn ông, sống mũi anh cao ngất, đôi mắt thâm thúy, nhìn giống như một người con lai, khí chất của anh xịn tốt hơn rất nhiều so với một số người mẫu nam ở trong ngành giải trí.
Điều đáng tiếc duy nhất có thể đúng là đôi mắt kia, mặc dù rất đẹp nhưng trong con ngươi đen kịt kia lại ánh lên vẻ lạnh lùng.
Khi ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào bạn thì bạn sẽ nhịn không được hoảng hốt.
Không có người?
Đôi mắt của Lục Đình Thanh tối sầm lại, anh lặng lẽ nhẹ nhàng tháo chiếc đồng hồ Thụy Sĩ của mình ra, không nặng không nhẹ đặt ở trên bàn tròn trong phòng ngủ.
—
Trước khi Lục Đình Thanh còn chưa bước vào trong phòng tắm, anh lại nghe thấy một tiếng rên khẽ.
Ánh mắt của anh lạnh lẽo, khuôn mặt y hệt như đao khắc cũng trở lên lạnh lùng.
Lục Đình Thanh mạnh mẽ kéo cửa phòng tắm ra.
Quả nhiên, bên trong có người.
【 Mục tiêu của nhiệm vụ: Lục Đình Thanh. 】
Lâm Vân Vân bị giọng nói bên trong đại não khiến cho cô giật mình, từ từ hoàn hồn từ trong du͙© vọиɠ khó nhịn.
Trước mắt cô là một màn sương mù mờ ảo, cô nhìn thấy bóng người cũng là mơ hồ.
"Ai cho phép cô vào đây?"
Giọng nam lạnh như băng khiến cho trái tim Lâm Vân Vân khẽ run rẩy.
Lục Đình Thanh từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ đang co rúc ở trên sàn của phòng tắm.
Khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ, nhưng sắc mặt trông có vẻ không đúng lắm.
"Tôi..." Lâm Vân Vân lắc đầu: “Tỉnh lại đã ở nơi này." Nói xong Lâm Vân Vân nhẹ nhàng rêи ɾỉ một tiếng, giãy dụa muốn đứng lên.
"Sao, đổi thủ đoạn rồi hả?" Lục Đình Thanh thờ ơ lạnh nhạt nhìn Lâm Vân Vân giãy dụa.
Lâm Vân Vân khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, kiềm chế du͙© vọиɠ: “Tôi…Không có."
Vừa nói xong, Lâm Vân Vân lại nặng nề ngã xuống đất.
Rất đau.
Không bao lâu, trong mắt Lâm Vân Vân đã tràn đầy nước mắt, ở trong hốc mắt lăn qua lăn lại, cố chấp không rơi xuống.
"Kỹ năng diễn xuất rất tốt." Môi mỏng của Lục Đình Thanh khẽ mở: “Còn dư lại diễn xuất thì giữ lại để diễn với cảnh sát đi."
Nói xong, Lục Đình Thanh nâng chân lên chuẩn bị rời đi.
"Tôi…Nóng quá…" Lâm Vân Vân đã hoàn toàn bị tác dụng của thuốc khống chế, cô khó chịu che ngực lại, cánh tay dài mảnh khảnh vô lực kéo mạnh quần áo của mình: “Giúp tôi với, cầu xin anh…Ưʍ..."
Tiếng rêи ɾỉ khe khẽ vang lên trong phòng tắm.
Lục Đình Thanh ngừng bước chân, cự vật ở giữa hai chân đã cao cao nhô lên, anh quay đầu nhìn Lâm Vân Vân.
"Đây là do cô tự tìm."
Nghe nói như thế, đầu óc có phần hỗn loạn của Lâm Vân Vân đã bị du͙© vọиɠ khống chế căng thẳng.
Xem ra ban thưởng của hệ thống có tác dụng…