Sau ngày hôm đó, Lâm Vân Vân nhận được hai phần thưởng từ hệ thống.
Hệ thống nói, một là rêи ɾỉ có thể quyến rũ ra du͙© vọиɠ của người đàn ông, hai là biến hóa của hoa huyệt…
Hiện giờ Lâm Vân Vân còn không rõ biến hóa mà hệ thống đã nói kia, rốt cuộc là cái gì.
Ngay lúc Lâm Vân Vân ngây người, Lục Đình Thanh đã vươn cánh tay dài mở ra chiếc vòi tắm hoa sen.
Ào ào ——
Dùng nhiệt độ của cơ thể con người làm tiêu chuẩn cơ bản thì nhiệt độ của nước là ổn định, không hề có báo hiệu đã rơi gần cạnh ngực của Lâm Vân Vân.
"A… "
Vốn là một tiếng thét kinh hãi nhưng bởi vì tác dụng của thuốc cùng với ban thưởng của hệ thống, nên một tiếng thét kinh hãi nhỏ yếu này lại nghe giống như là đang quyến rũ người khác vậy.
Lục Đình Thanh chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nâng chiếc cằm thon thả và cân đối của Lâm Vân Vân: “Nói, cô vào đây bằng cách nào?"
Lâm Vân Vân theo ngón trỏ thon dài mảnh khảnh cô không tự chủ được nâng cằm của mình lên, cũng bởi vậy lộ ra chiếc cổ thiên nga trắng nõn hoàn mỹ kia của mình.
"Tôi…Ưm…Tôi không biết…"
Lục Đình Thanh nhìn thấy đôi mắt phượng dính hơi nước, khóe miệng không giải thích được khẽ cong thành một vòng cung rất nhỏ.
Có vẻ như anh không thường xuyên cười cho nên giờ phút này không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà nở nụ cười, thì đường cong kia cũng cực kỳ nhẹ và vô cùng lạnh lùng.
"Thật sao?"
Lục Đình Thanh chậm rãi di chuyển ngón trỏ của dời lên trên, đầu tiên là di chuyển trượt lên trên môi nóng hổi, sau đó đi lên chóp mũi nhỏ hơi hếch lên kia của cô…
Toàn thân Lâm Vân Vân run rẩy.
Mùi nước hoa nhẹ nhàng hoà cùng với hormone nam tính trên cơ thể của người đàn ông khiến cho thân thể của cô càng lúc càng nóng, dần dần đánh mất đi lý trí, ý thức có phần không rõ.
"Nóng…Nóng quá…"
Lâm Vân Vân vô ý thức muốn giữ lại lạnh buốt duy nhất ở trên mặt, nhưng chủ nhân của ngón trỏ kia lại hờ hững thu nó về.
"Muốn...." Lâm Vân Vân muốn tới gần người đàn ông, nhưng bởi vì toàn thân cô không còn sức lực, cũng không thể động đậy được nữa.
Môi mỏng của Lục Đình Thanh nhúc nhích nhẹ hai cái: “Nghĩ muốn cái gì, thì bản thân mình tự tới lấy."
Đầu óc của Lâm Vân Vân tràn đầy du͙© vọиɠ: “Tôi…Nóng quá…Muốn…"
Cô không được tự nhiên khẽ giật dây lưng lụa đeo ở trên bả vai của chiếc váy màu lam nhạt.
Không biết lần này đã xảy ra chuyện gì, cô vùng vẫy qua lại mấy lần, quả thật đã giật được dây lưng lụa thắt ở trên vai xuống.
Chỉ một thoáng, non nửa vai trắng nõn mềm mại lộ ra ngoài, ngay sau đó lộ ra là núm hoa bị áσ ɭóŧ ngực trói buộc chặt của bộ ngực kia.
Phần lớn vòng một rất tròn màu trắng sữa lộ ra, thấp thoáng quả anh đào màu hồng đào như ẩn như hiện trên đôi gò bồng đảo, khiến cho người khác không nhịn được tò mò về cảnh đẹp ở dưới lớp áσ ɭóŧ kia.
Môi của Lâm Vân Vân khô khốc do nhiệt độ nóng bỏng ở trên người, cô vô ý thức liếʍ môi dưới.
Đầu lưỡi nhỏ nhắn hồng hào xinh xắn lướt qua đầu ngón tay hơi lạnh của cánh môi vừa nãy bị người đàn ông sờ đến.
Chiếc lưỡi ướŧ áŧ và ấm áp nhẹ nhàng thè lưỡi ra liếʍ đôi môi đỏ mọng hồng hào mềm mại, đây rõ ràng là một động tác vô cùng dụ tình, nhưng ánh mắt của thiếu nữ vẫn mê mang bất lực như trước.
Lại phối hợp với ngũ quan xinh đẹp kia, quả thực là đã phát huy hai chữ khát vọng đến mức tận cùng.
Ánh mắt Lục Đình Thanh càng ngày càng tối.
Nhưng bản thân Lâm Vân Vân lại dường như không hề phát giác ra, cô tiếp tục kéo quần áo của mình.
Lục Đình Thanh thấy vậy mặt không đổi sắc đóng lại chiếc vòi tắm hoa sen vẫn đang phun nước, anh kéo người phụ nữ cùng nhau đứng dậy.
"Cô tên là gì?" Tiếng nói của Lục Đình Thanh vẫn lạnh lùng như trước.
Lâm Vân Vân nhẹ nhàng lắc đầu.
Trong tiềm thức, cô không muốn nói ra tên của mình cho người đàn ông biết.
Bởi vì cô cho rằng đây chỉ là tình một đêm, chỉ thu thập tϊиɧ ɖϊ©h͙ để sống sót.
Vì vậy không để người đàn ông tiếp tục dây dưa nữa, cô đã dùng hết sức lực để khống chế bản thân mình, cả gan nâng cằm hôn lên đôi môi mỏng có hình môi rất đẹp nhưng màu sắc nhạt của người đàn ông.
Đôi môi nóng bỏng mềm mại của người phụ nữ từ từ ngậm lấy môi mỏng hơi lạnh của đối phương mυ'ŧ qua mυ'ŧ lại, thỉnh thoảng cô còn dùng đầu lưỡi mềm mại hồng hào khẽ liếʍ hai cái.
"Thật mát mẻ…" Lâm Vân Vân không khỏi ôm lấy eo săn chắc của người đàn ông đang mặc áo sơ mi cao cổ, cô dùng bộ ngực đầy đặn của mình dán lên vòm ngực săn chắc căng cứng của người đàn ông: “Ưm…Thoải mái…Muốn…Thêm nữa...Nóng quá..."
Phản ứng của Lục Đình Thanh giống như là chậm chạp, chờ sau khi anh lấy lại được tinh thần, anh duỗi ngón tay cái ra dùng sức lau hai cái lên đôi môi mỏng.
Sau đó năm ngón tay thon dài đã đặt lên dây lưng lụa ở nửa bả vai thơm tho kia của thiếu nữ, đầu tiên là động tác mềm nhẹ dùng lòng bàn tay ấm áp ma sát hai cái, sau đó thuận tay đẩy ra dây lưng lụa đã khẽ lỏng lẻo sau khi giãy dụa lúc nãy...
Sau đó bàn tay to của anh nắm lấy một đầu của dây lưng lụa, dùng sức kéo một cái xuống dưới, chiếc váy không bị khống chế rơi xuống.
"A!" Lâm Vân Vân theo bản năng càng ôm Lục Đình Thanh chặt hơn.
Núʍ ѵú no đủ như trái đào căng mọng run rẩy qua lại ở trước ngực của người đàn ông, chỉ cách nhau đúng một lớp vải mỏng.