Thấy mặt cô đã hổn hển không ra hơi. Vương Hải lúc này mới buông tay ở cổ cô ra.
Vương Hải như một con thú điên xổng mất xích, như bị cướp mất đồ ăn, anh hung hăng cắn vào quả đào đang đung đưa trước mắt mình. Tay kia tham lam chạm vào cô bé ở dưới. Miệng anh bắt đầu dùng những từ độc địa:
"Thằng khốn đó đã chạm vào chỗ này chưa?"
Vương Phi lắc đầu, mắt ướt, chiếc mũi đỏ ửng lên. Vương Phi lúc này như quả đào chực chờ người đến ăn. Vương Hải vừa cắn quả đào bên này xong liền quay qua mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để ngực bên này.
Vương Phi rên lên từng tiếng
"Ư.. không anh..ư".
"Em là em gái của anh mà!"
Vương Hải cười khẩy.
"Em gái sao? Em và tôi cùng huyết thống sao? Tôi chưa bao giờ xem em là em gái của tôi".
Vương Phi khóc lớn hơn. Anh chưa bao giờ như thế này cả..
Vương Hải lúc này không quan tâm đến lời van xin của cô, cứ vào việc mà làm. Anh bắt đầu liếʍ mυ'ŧ, liếʍ từ ngực, từng nấc thịt của cô mà liếʍ xuống.
"Không...a..n..h!Đừng...anh..a..ân..a.a."
"Chụt..chụt""
Vương Phi thở dốc, từ ngữ lộn xộn , nói không ra thành câu..
Vương Hải vẫn tiếp tục liếʍ xuống, anh bắt đầu vùi đầu vào nơi ẩm ướt nhất của cô, hai tay đặt nơi eo nhỏ của cô, anh ngậm rồi mυ'ŧ lấy hang động nhỏ. Vương Phi cong người, ưỡn cái eo nhỏ lên cao.
Cảm giác nóng khắp người này là gì?
Cảm giác khó chịu quá?
Ngứa quá!
"A.. bẩn lắm..a...a đừng mà.....anh..."
"Đừng sao? Em không nhìn xem, cơ thể em đang run lên vì sướиɠ".
"K..h..ô..n..g có! Không...mà..a..aaa"
Vương Hải vẫn chưa thỏa cơn khát, anh liếʍ xung quang mép cô bé nhỏ ở dưới . Anh thọc lưỡi vào, cái môi xinh ở dưới bắt đầu mấp máy như muốn nuốt lấy lưỡi của anh. Anh như phát điên dưới hạ thân, liên tục mυ'ŧ lấy dâʍ ŧᏂủy̠ cô chảy ra.
Còn cô thì đầu óc trống rỗng, không nghĩ gì nữa ngoài tiếng rên:
"a..aaa.." Tay bám víu lấy chiếc gối trắng trên đầu, cô không dám phát ra tiếng to, mím môi làm môi bị sưng nhẹ lên.
Anh như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ với tiếng rên của cô, anh cởϊ áσ, bắt đầu, thắt lưng cũng bị vứt ra xa. Anh chỉ nghĩ đến cảnh thằng khốn Trương Dịch lúc nãy đã chạm vào cô. Anh như cầm thú mang hẳn con rồng to của mình, cứ thẳng cái huyệt nhỏ mà đâm vào, không một chút thương hoa tiếc ngọc. Vương Phi lúc này đau không phát ra được thành tiếng. Hai tay cô bám víu vào drap giường.
Lúc anh đâm vào, một dòng nước ấm đỏ chảy ra.