“Cứu! Cứu tôi!” Tay Lâm Tuấn kịp thời bám lấy khe hở giữa mặt đất và thang máy, ngăn bản thân bị kéo đi. Mặc dù vậy, cả cơ thể cậu bây giờ đều đã ở bên ngoài thang máy. “An Nhiên, cứu tôi!” Lâm Tuấn vùng vẫy một hồi, biết rằng chỉ dựa vào sức của mình không thể thoát khỏi sức mạnh bí ẩn kia, đành cầu cứu An Nhiên lúc này vẫn đứng trong góc thang máy. Nhưng nghe tiếng kêu của Lâm Tuấn, An Nhiên vẫn không hề nhúc nhích. Lúc này cậu đã sợ hãi đến mức không biết trời đất gì nữa, chỉ muốn tránh thật xa hồn ma đáng sợ và nguy hiểm kia. Cậu thậm chí còn nghĩ bụng, nếu để thứ đó mang Lâm Tuấn đi, liệu cô ta có bỏ đi và tha cho mình không? An Nhiên chỉ là một tiểu thị dân bình thường, cậu không có tư tưởng làm điều gì trái pháp luật, càng không nghĩ đến việc làm anh hùng hy sinh bản thân để cứu người. Cứu người là bản năng của con người, nhưng trong thời khắc sinh tử cận kề, người ta thường trở nên ích kỷ. Dù sao An Nhiên cũng chẳng có quan hệ thân thiết gì với Lâm Tuấn, cậu ta gặp phải nguy hiểm như này âu cũng là tự bản thân chuốc lấy. Thấy An Nhiên đứng trước mặt hoàn toàn không có ý định cứu giúp mình, cửa thang máy cũng sắp đóng lại, sự cầu cứu và ánh sáng hy vọng trong mắt Lâm Tuấn dần tắt đi, thay vào đó là sự tuyệt vọng tột cùng.
Thấy ánh mắt của Lâm Tuấn, máu nóng trong người An Nhiên nổi lên, cơ thể phản xạ nhanh hơn não. Khi cậu tỉnh táo trở lại đã thấy bản thân đang đứng chặn cửa thang máy sắp đóng, cậu lao về phía trước tóm lấy tay Lâm Tuấn đang chuẩn bị buông! An Nhiên thực sự muốn vả vào mặt mình, vốn dĩ cậu chỉ định lo cho bản thân mặc kệ Lâm Tuấn, rốt cuộc vẫn bị mềm lòng.
An Nhiên tóm lấy Lâm Tuấn, không có ý định buông tay. Dù gì chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, cậu nắm chặt hai tay Lâm Tuấn, giằng co với hồn ma kia. Lâm Tuấn đã tuyệt vọng lại thấy An Nhiên dám đối mặt với nguy hiểm để ra tay giúp mình, ánh mắt cậu ta lóe lên sự cảm động. Nhờ có An Nhiên khích lệ ý chí sống còn, Lâm Tuấn lại tràn trề hy vọng, cố gắng thoát ra khỏi sự khống chế dưới chân. Khác với Lâm Tuấn không nhìn thấy gì, An Nhiên biết cậu ta không thoát ra được không phải vì hồn ma nữ kia quá mạnh, mà vì làn khói đen lúc này đang bao quanh lấy phần chân cậu ta. Làn khói đen nhớp nháp ấy như muốn nối liền Lâm Tuấn với vật thể được tạo thành từ bộ phận cơ thể của hồn ma nữ, chẳng trách Lâm Tuấn cố gắng đến mấy cũng không thoát ra được. Sau khi An Nhiên ra tay, đám khói đen không còn lờ cậu đi như trước đó, mà bắt đầu nhe nanh múa vuốt muốn tóm lấy An Nhiên. Nhưng khi vừa bắt lấy hai tay An Nhiên, đám khói đen như bị thiêu đốt, vội rút lui ra ngoài. Hiện tượng này gần giống như khi bị huyết khí của Lâm Phong đánh bại, thậm chí phản ứng của cô ta lúc này còn hơn cả khi đối mặt với Lâm Phong!