An Nhiên mím môi, không ôm rơm rặm bụng nữa. An Nhiên không hiểu sao cậu chàng này có thể dễ dàng làm cậu tăng xông như vậy, nói chưa đến hai câu đã khiến An Nhiên bực mình. Từ cửa thoát hiểm đến thang máy không xa, khi hai người ấn nút thang máy, An Nhiên đột nhiên có cảm giác gai gai lưng. Cảm giác ấy rất bí ẩn, không hề có căn cứ nhưng An Nhiên cứ cảm thấy có ánh mắt từ phía sau đang theo dõi họ. Thậm chí An Nhiên còn tưởng tượng ánh mắt không hề có thiện ý ấy đến từ một đôi mắt đầy thù hận! Trước những nỗi sợ chưa biết là gì, người ta thường chọn cách trốn chạy. Dường như chỉ cần không nhìn, không chứng kiến, nguy hiểm sẽ không tồn tại. An Nhiên cũng là một người bình thường, cậu cũng có tâm lý bịt tai bịt mắt coi như không biết. Khi cảm nhận được sự theo dõi chẳng lành, An Nhiên chỉ tập trung nhìn vào cửa thang máy, không dám quay đầu lại nhìn. Nhưng một giây sau, An Nhiên liền tỉnh ngộ, cậu nhận ra thứ duy nhất mà hai người có thể dựa vào lúc này chính là đôi mắt âm dương nhìn thấy ma của cậu. Trốn chạy không phải là cách khôn ngoan, chỉ có biết rõ ngọn ngành chuyện gì đã xảy ra mới có cơ hội tránh khỏi nguy hiểm.
Lúc An Nhiên chuẩn bị quay đầu lại, tiếng kêu của Lâm Tuấn vang lên: “Nhìn kìa!” Cánh cửa kim loại của thang máy phản chiếu mờ mờ hình ảnh của hai người, phía cuối hành lang đằng sau họ bất ngờ trở nên tối đen! An Nhiên không xác định được họ đã đi trong cầu thang thoát hiểm được bao lâu, nhưng cậu chắc chắn bây giờ vẫn là ban ngày, dù đèn trong hành lang có tắt hết cũng không thể tối đến như vậy! Lúc này, bóng tối phía cuối hành lang tiến dần về phía hai người với tốc độ tuy chậm rãi nhưng ổn định, khiến họ có cảm giác đang bị dồn lại và căng thẳng tột độ. Đó chỉ là cảnh tượng mà Lâm Tuấn nhìn thấy, còn trong mắt An Nhiên, mọi thứ lại khác hoàn toàn! Một người phụ nữ người đầy vết thương, vết cháy và nốt bỏng rộp đang bước đi về phía họ. Cô ta đi đến đâu là chỗ đó như thể bị một thế lực kỳ quái nhuộm đen, cùng với bóng tối đang tiến lại gần còn có cả mùi thịt nướng phảng phất!
Cô ta không bay lơ lửng trong không trung như những câu chuyện ma thường miêu tả, mà bước đi như một người đang sống, chậm rãi, xiêu vẹo. Điều duy nhất không giống người ở cô ta là hai gót chân không mang giày, mỗi bước đi đều không chạm đất một cách kỳ quái. An Nhiên cảm thấy người phụ nữ gần như giống hệt người thường nhưng lại có bước đi dị thường như vậy còn đáng sợ hơn nhiều so với những hồn ma bay lơ lửng.