Theo quy định về phòng cháy chữa cháy của Hồng Kông, đường thoát hiểm mỗi tầng đều có cửa thoát hiểm. Trước giờ An Nhiên luôn coi đó là sự đảm bảo cho tính mạng con người, nhưng bây giờ cậu chỉ thấy căm ghét cánh cửa ấy. An Nhiên nghiến chặt răng, lấy hết dũng khí đẩy cánh cửa trước mặt. Tuy cảm thấy ba người họ chưa lúc nào thoát khỏi sự theo dõi của hồn ma, nhưng khi mở cửa, An Nhiên vẫn bất giác nhẹ nhàng hết sức, nhón chân nhón tay bước qua. Lúc Lâm Phong còn ở bên cạnh, An Nhiên vẫn đinh ninh rằng cao thủ sẽ trở nên vô dụng khi đối diện với ma quỷ. Nhưng giờ không có Lâm Phong, cậu lại cảm thấy vô cùng bất an vì không còn chỗ dựa. Dù An Nhiên đã cố gắng nhẹ nhàng hết sức, nhưng đời không như mơ, cánh cửa thoát hiểm có bản lề đã han gỉ nên vừa đẩy nhẹ đã phát ra tiếng động rợn người, âm thanh tuy không lớn, nhưng nghe rất rõ giữa không gian tĩnh mịch. Đã làm phát ra tiếng động lớn như vậy nên An Nhiên cũng hạ quyết tâm, cao giọng gọi to: “Anh Phong! Anh ở đâu thế!?”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã không thấy bóng dáng Lâm Phong trong đường thoát hiểm nữa. An Nhiên gọi to như vậy nhưng những căn hộ cùng tầng vẫn cửa đóng then cài, như thể hai người họ đang ở trong một không gian kín cách ly với thế giới bên ngoài vậy. An Nhiên thở dài, chỉ còn cách đỡ Lâm Tuấn bước nhanh về phía thang máy, nói: “Anh Phong huyết khí mạnh mẽ, mục tiêu của con ma kia chắc không phải anh ấy, nên không cần quá lo cho Lâm Phong. Giờ không tìm được anh ấy cũng không còn cách nào, chúng ta hãy đi thang máy xuống trước đã… Ơ… Cậu vẫn ổn chứ?”
Nghe An Nhiên hỏi, Lâm Tuấn sắc mặt trắng bệch cố vực dậy tinh thần, bướng bỉnh nói: “Tôi không sao, chúng ta đi thôi!” Tuy máu đã ngừng chảy, nhưng vì không được điều trị đúng cách, nên vết thương bị phủ bởi máu đông và miếng giấy ăn thấm đầy máu vẫn đau liên tục, lại thêm tinh thần căng thẳng khiến Lâm Tuấn choáng váng, không cảm nhận được cơ thể mình và bắt đầu sốt nhẹ. An Nhiên mím môi, tuy biết Lâm Tuấn ra nông nỗi này đều do cậu ta tự chuốc lấy, nhưng An Nhiên vẫn cảm thấy khâm phục sự kiên cường, nhẫn nhịn của Lâm Tuấn. Một bông hoa trong l*иg kính như cậu ta, làm được như vậy đã là tốt lắm rồi.
Nhìn dáng vẻ miễn cưỡng của Lâm Tuấn, An Nhiên bất giác mềm lòng. Cái cậu sinh viên chưa từng trải qua sự tôi luyện của xã hội này vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Vừa nghĩ đến đó, An Nhiên vui vẻ nói: “Nếu thực sự khó chịu như vậy, hay chúng ta nghỉ một chút rồi đi tiếp.” Tiếc thay Lâm Tuấn không hề có thiện chí với An Nhiên, cậu ta nói: “Anh đúng là, lải nhải lôi thôi! Chúng ta đã đi lâu như vậy, đi thêm một lúc nữa thì có sao.”