Lâm Tuấn vốn ăn mặc sáng sủa chỉnh tề, lúc này bị Lâm Phong quật ngã xuống đất, quần áo dính đầy bụi bẩn trông thật khó coi. Hai con mắt điên cuồng đỏ ngầu khiến gương mặt đẹp trai của cậu ta trở nên dữ tợn, như thể đã biến thành một người khác. Điều khiến An Nhiên sợ hãi nhất là bàn tay cầm hung khí của Lâm Tuấn. Vũ khí trong tay Lâm Tuấn là một mảnh kính sắc nhọn! Bàn tay nắm chặt mảnh kính của Lâm Tuấn đã bị cứa đầm đìa máu, khiến một người chưa từng nhìn thấy nhiều máu đến thế như An Nhiên không dám nhìn thẳng, lòng thầm nhủ bàn tay của cậu ta không phải phế rồi chứ? Ý thức của Lâm Tuấn không tình táo, dường như cậu ta hoàn toàn không cảm thấy đau, cậu ta không ngừng vung vẩy cánh tay cầm hung khí hòng thoát ra khỏi sự cưỡng chế của Lâm Phong. Nhìn bàn tay phải của Lâm Tuấn máu tuôn xối xả vì giằng co, Lâm Phong nhíu mày, không do dự tát cho cậu em trai đang bị thương một cái bạt tai! “Em điên đủ chưa!?”
Lâm Phong ra tay rất mạnh, khiến nửa mặt rủa Lâm Tuấn sưng lên, khóe miệng còn có một vệt máu. An Nhiên không nhịn được cắn phải lưỡi, thầm nghĩ đến mấy nhân vật nữ trong phim sau khi bị tát vẫn xinh đẹp ngời ngời, má chỉ đỏ lên đôi chút, thật đúng là giả dối! Khoảnh khắc Lâm Phong bị Lâm Tuấn làm cho nổi giận, An Nhiên nhìn thấy một luồng huyết khí màu đỏ tươi từ người Lâm Phong tỏa ra. Khi anh ta tát Lâm Tuấn, huyết khí đó cũng theo cú đánh của cơ thể, đẩy một hồn ma nữ ra khỏi người Lâm Tuấn! “Ui da… đau đau đau! Đau chết mất!” Lâm Tuấn vừa lấy lại được nhận thức còn chưa hiểu tình hình, đã bị vết thương trên người làm đau đến nỗi không biết trời đất gì nữa. Vừa hít vài hơi, cậu ta tức thời rên la oai oái.
Thấy Lâm Tuấn đã khôi phục lại lý trí, Lâm Phong buông cánh tay đang khống chế cậu rồi đón lấy chiếc khăn giấy An Nhiên đưa cho và lau vết máu trên tay em trai. Sau khi xem xét vết thương của Lâm Tuấn, cặp lông mày đang nhíu lại của Lâm Phong giãn ra đôi chút, nói: “Vết thương rất sâu, nhưng xử lý kịp thời nên cũng không nghiêm trọng. Giờ hãy cứ giữ chặt vết thương bằng khăn giấy. Đến bệnh viện sẽ xử lý tiếp, sâu như vậy chắc phải khâu thôi.” “Anh hai, xảy ra chuyện gì vậy? Đây là đâu? Tay của em… cả mặt nữa, rốt cuộc bị làm sao vậy!?”
“Đây là tầng phía dưới phòng trọ của em hồi trước, sáng sớm nay phát hiện em biến mất, bọn anh tìm đến thì thấy em đã mất nhận thức, tay còn cầm mảnh kính định tấn công bọn anh. Tay là em tự làm mình bị thương khi cầm mảnh kính, còn vết thương trên mặt là do anh đánh.” “Anh hai, anh quá đáng quá! Nhiều chỗ như vậy không đánh, sao lại đánh lên mặt!?”