Mỹ Nhân Ôn Nhu Bị Điên Phê Để Mắt Tới

Quyển 14 - Chương 4

Hai vệ sĩ đưa Dương Ngôn Tuấn vào một căn phòng, sau khi ném cậu lên giường liền đóng cửa lại rời đi.

Trong căn phòng im ắng chỉ có thể nghe thấy tiếng nước tí tách trong phòng tắm.

"Ưʍ.... A......" Lúc này Dương Ngôn Tuấn đã bị du͙© vọиɠ tra tấn đến mơ hồ, cũng không biết tiếng nước dừng lại từ bao giờ.

Dương Ngôn Tuấn cảm giác được bên giường bỗng lún xuống, cậu mở to mắt nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông xa lạ cả người trần trụi ngồi trên giường nhìn cậu.

Trong mắt người đó toàn là du͙© vọиɠ, ánh mắt nóng rực nhìn khắp người cậu làm Dương Ngôn Tuấn nhịn không được run rẩy.

" Phong..... Phong tổng, không cần, cầu xin anh, không cần!" Dương Ngôn Tuấn sợ đến mức giọng nói cũng mang theo tiếng nức nở.

Phong Diệc Phàm nở nụ cười, khi hắn cười rộ lên mang theo cổ khí chất phong lưu, trong phong lưu còn có đa tình và mị lực, làm người ta dễ dàng say đắm vào trong đó.

"Muốn tôi buông tha cho cậu, cũng được, chỉ cần cậu có thể thuyết phục tôi là được." Phong Diệc Phàm không chút để ý nói, ngón tay thon dài nhẹ nhàng di chuyển trước ngực cậu, thành công làm cho người dưới thân thở dốc.

Dương Ngôn Tuấn nghe vậy hai mắt lập tức sáng người, cố nhẫn nhịn bàn tay đang làm loạn trên người cậu của Phong Diệc Phàm, vừa vội lại vừa hoảng nói: "Phong tổng..... Có tiền, lại có sắc, muốn dạng người gì mà không được. Hơn nữa tôi còn là nam, chỉ cần anh thả tôi ra, tôi có thể kiếm tiền cho công ty, tôi...."

Dương Ngôn Tuấn thật sự rất luống cuống, nói đến những lời sau đều trở nên lộn xộn.

Phong Diệc Phàm nghe vậy lại cười thành tiếng, thấp giọng nói: "Cậu thật đáng yêu."

" Phong...... Phong tổng?" Dương Ngôn Tuấn cẩn thận nhìn Phong Diệc Phàm, không ngờ lại nhìn thấy côn th!t đang cương cứng có kích cỡ không nhỏ của hắn, sợ đến mức cậu vội vàng nhìn sang hướng khác.

"Nhưng mà thật xin lỗi, tôi lại không thể thả cậu đi được." Phong Diệc Phàm có chút tiếc nuối nói.

"Phong tổng, anh.... Ưm!" Dương Ngôn Tuấn còn muốn nói gì đó nhưng miệng bỗng bị Phong Diệc Phàm chặn lại, làm cho cậu trừng lớn hai mắt, hai tay để trước ngực Phong Diệc Phàm muốn đẩy hắn ra nhưng lực trên tay lại không đủ, chỉ có thể bị ép đón nhận hắn xâm phạm.

Dương Ngôn Tuấn bỗng cảm thấy nơi ngượng ngùng bên dưới ngứa ngáy chảy nước, cậu không nhịn được khép hai chân lại cọ xát.

Phong Diệc Phàm thả Dương Ngôn Tuấn ra, nhanh chóng cởϊ qυầи áo của cậu ra.

Lúc này đầu Dương Ngôn Tuấn đã lâm vào mờ mịt, cậu có lòng muốn ngăn cản hắn nhưng tác dụng của thuốc quá mạnh, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn cởϊ qυầи áo của mình đi từng chút một.

Thân là một thần tượng, dáng người của Dương Ngôn Tuấn đương nhiên rất tốt, vòng eo gầy nhưng rắn chắc, sáu múi cơ bụng và đường nhân ngư xinh đẹp cậu đều có, vì nóng mà bên trên được phủ một lớp mồ hôi, vừa gợi cảm vừa xinh đẹp.

Màu da của cậu là màu trắng lạnh, bây giờ chuyển sang màu hồng nhạt, thoạt nhìn càng thêm ngon miệng.

Phong Diệc Phàm mạnh mẽ tách đôi chân đang kẹp chặt của cậu ra, thân dưới không gì che lấp lập tức phơi bày dưới mắt hắn.

Cúc huyệt đã ướt đến rối tinh rối mình, cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của hắn, nơi đó còn ngượng ngùng co bóp lại.