Phàn Diệc các.
Khi Dương Ngôn Tuấn đến sau núi, cậu nhìn thấy một người đàn ông diện mạo anh tuấn, trên cằm có một bộ râu nhỏ, ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, nhắm mắt, chăm chú thiền định.
Người đàn ông này không ai khác chính là Thiên Hành Quân.
Bởi vì tu vi cao thâm, bề ngoài của THiên Hành Quân trông không già đi, ông còn có một loại bộ dáng khí độ bất phàm.
Cảm giác được có tiếng bước chân đến gần, Thiên Hành Quân chậm rãi mở mắt ra, nhìn Dương Ngôn Tuấn hỏi: “Có mang thứ đó về không?”
“Xin sư phụ thứ lỗi, đệ tử không mang được Tịnh Đế Song Liên hoa trở về.” Dương Ngôn Tuấn vẻ mặt xấu hổ tự trách.
Nghe được lời này, Thiên Hành Quân cau mày thật sâu, ngay sau đó hỏi: “có người hái mất rồi sao?”
“Đệ tử không biết.” Dương Ngôn Tuấn lắc đầu nói.
Thiên Hành Quân nhíu chặt mày, cuối cùng chỉ thở dài nói: “Được rồi.”
Thấy Thiên Hành Quân không nói gì, Dương Ngôn Tuấn không còn cách nào khác đành lui xuống trước.
Dương Ngôn Tuấn vừa nhấc chân muốn rời đi, Thiên Hành Quân đột nhiên nói: “Mấy ngày nay Vũ nhi cứ bướng bỉnh nói muốn gặp ngươi, chút nữa ngươi đến đó gặp nó đi.”
Hàm ý của Thiên Hành Quân rất rõ ràng, hiển nhiên ông có ý định muốn tác hợp cho Dương Ngôn Tuấn và Cao Vũ.
“Vâng, thưa sư phụ.” Dương Ngôn Tuấn tự nhiên thuận theo ý muốn của Thiên Hành Quân..
Sau khi Dương Ngôn Tuấn rời khỏi ngọn núi phía sau, căn cứ vào ký ức của chủ thể, cậu đi về phía nơi Cao Vũ đang sống.
Khi nhìn thấy nơi Cao Vũ sống, Dương Ngôn Tuấn vẫn là không thể không cảm thán về sự đãi ngộ này.
Bất kể là từ trong nhà hay đồ trang trí đều là đồ dùng tốt, có thể thấy được Thiên Hành Quân đối xử với con trai Cao Vũ này rất tốt.
Dương Ngôn Tuấn vừa đi tới cửa, liền nghe thấy Cao Vũ ngồi một mình trong viện, trên mặt lộ ra vẻ chán nản thở dài: “Haizz, khi nào sư huynh mới về nhỉ?”
Sau một khắc, Cao Vũ lại nắm chặt quyền, trên mặt oán hận nói: “Chờ sư huynh trở về, ta nhất định sẽ phạt huynh ấy,”
“Tiểu Vũ muốn phạt ta thế nào nào?” Cao Vũ bị giọng nói đột nhiên phát ra từ phía sau lưng làm cho giật mình, sau khi ý thức được, y cố ý không để ý tới người phía sau rồi nói: “Hừ, đương nhiên là trừng phạt sư huynh vì đã để ta đợi một ngày trở vẫn chưa đưa ta đi chơi.”
Dương Ngôn Tuấn có chút bất đắc dĩ, cưng chiều nhìn Cao Vũ, nhẹ giọng nói: “Được, sau khi kết thúc nghi thức tiếp nhận đồ đệ, sư huynh sẽ dẫn ngươi đi xuống chơi, được không?”
Cao Vũ vẫn có chút không vui, chỉ chán nản nói: “Ngươi tốt nhất nên giữ lời đấy.”
“Vị sư huynh này của đệ đã bao giờ thất hứa đâu.” Dương Ngôn Tuấn đi tới trước mặt Cao Vũ, trong mắt mang theo ý cười cúi đầu nhìn Cao Vũ.
Cao Vũ không quen ngẩng đầu nhìn người khác, liền đứng lên, nhíu mày hỏi: “Mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy, hay là cái con người đạo đức giả kia lại muốn ngươi làm cái gì đó cho ông ta sao?”
“Tiểu Vũ, ông ấy là sư phụ của chúng ta đó.” Dương Ngôn Tuấn cảm thấy bất lực khi Cao Vũ lại rất ghét Thiên Hành Quân, nhưng vì y là người yêu của cậu, cho nên cậu không mắng y được.
Cao Vũ chỉ hừ lạnh một tiếng nói: “Huynh vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đó.”
“Cái này sư huynh không thể nói được.” Dương Ngôn Tuấn từ chối trả lời.
“Vì sao chứ?” Cao Vũ nghi hoặc hỏi.
“Tóm lại là không thể nói được.” Dương Ngôn Tuấn kiên quyết nói.
Cao Vũ có chút không hài lòng bĩu môi: “Được rồi.”
“Được rồi, đừng giận mà, hôm nay sư huynh sẽ nấu cho ngươi món ăn mà ngươi yêu thích được không?” Dương Ngôn Tuấn nhẹ giọng nói.
“Lần nào cũng như vậy, sư huynh cho rằng ta là cái gì?” Cao Vũ nói.
“Đương nhiên là một tiểu tham ăn rồi.” Dương Ngôn Tuấn coi đó là điều hiển nhiên.
Cao Vũ đột nhiên vô cùng tức giận, hùng hổ bước vào phòng, không muốn để ý đến Dương Ngôn Tuấn nữa.
Dương Ngôn Tuấn thấy thế không nhịn được cười, vội vàng đuổi theo dỗ dành y.
Buổi lễ thu nhận đồ đệ cũng đã đến.
Thanh Dương tông môn đứng đầu trong tiên phái, ngày diễn ra buổi lễ thu đồ đệ đông kín người.
“Làm sao bây giờ, ta cảm thấy hơi căng thắng.”
"Sợ cái gì? Nếu sợ thì giờ ngươi cút khỏi đây cũng được mà.”
“Ai nói ta sợ chứ hả? !”
“Ta muốn trở thành đồ đề của Thiên Hành Quân.”
Giữa đám đông đang huyên thuyên, chỉ có hai người là không hòa nhập được.
Một người mặt lạnh đứng khoanh tay, còn người kia uể oải ngáp dài, tạo thành một cảnh tượng khiến người ta không nên đến gần.
Cả hai đều có tướng mạo xuất chúng nên đương nhiên thu hút sự chú ý của nhiều người.
Không phải không có ai tiến lên bắt chuyện, chỉ là cả hai đều không muốn để ý tới người khác, cho nên cũng không có ai mặt dày tiến đến gần họ.
Chỉ là vẫn còn một người mặt dày tiến đến.
“Xin chào, ta tên là Giang Dao, còn các ngươi tên gì?” Giang Dao có vẻ ngoài nghịch ngợm đáng yêu, nàng chính là kiểu người mà đàn ông thích nhất.
Chẳng qua là hai người này đều không để ý đến nàng.
Giang Dao không nhụt chí, tiếp tục cố gắng tìm chủ đề để nói chuyện với họ.
Liên Ngọc phớt lờ nàng, Liên Mặc thậm chí còn nói cho có lệ: “Ừ.”
Giang Dao bị thái độ của bọn họ làm cho có chút xấu hổ, vừa định nói gì đó, liền thấy sắc mặt hai người thay đổi, ánh mắt như dã thú nhìn chằm chằm phương hướng nào đó.
Dương Ngôn Tuấn đang vừa nói vừa cười với Cao Vũ, thì đột nhiên cảm thấy một ánh mắt như đang muốn nhìn thấu chinh mình.
Dương Ngôn Tuấn không rõ nguyên nhân, ngẩng đầu nhìn qua, không thấy gì, lại quay đầu lại, tiếp tục nghe Cao Vũ nói.
Theo quan điểm của Liên Ngọc và Liên Mặc, họ vừa nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai đang nhìn chàng trai trẻ hoạt bát và đáng yêu bên cạnh với ánh mắt dịu dàng, giống như một đôi gia nhân, khiến họ vô cùng ghen tị.
“Thật là không nghe lời, huynh, ngươi nói gì đi?” Liên Mặc chua ngoa nói.
Mặc dù Liên Ngọc không nói, nhưng sự dao động trong mắt hắn cho thấy tâm trạng của hắn vào lúc này.
Giang Dao nhìn bầu không khí đột nhiên trở nên đáng sợ của hai người, không khỏi có chút sợ hãi, cho rằng mình chọc giận bọn họ, cho nên không dám cùng bọn họ nói chuyện nữa.
Hai người đều không để ý tới Giang Dao, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phía trước.