Tiểu Mỹ Nhân Đáng Thương Bị Cưỡng Chế Yêu

Chương 4: Cho dù mang thai cũng phải bị làm đến sinh non (Chưa mang thai/ phòng tắm play/ mất khống chế play/ nhận thức sai lầm)

Phó Tu Trúc đem toàn bộ dâʍ ŧᏂủy̠ cậu vừa bắn ra đâm ngược trở về, mị thịt bên trong không yếu đuối như chủ nhân, vừa cảm nhận được một côn ŧᏂịŧ tiến vào liền nồng nhiệt quấn lấy.

Phó Tu Trúc thở dài một tiếng đầy sung sướиɠ, không chờ Tang Mộc thích ứng đã ngay lập tức hướng tới nơi sâu nhất bên trong mà cắm đến.

Bướm da^ʍ của Tang Mộc so với bướm của nữ nhân bình thường nhỏ hơn nhiều, hơn nữa còn đang sưng, bộ phận này của thanh niên ở độ tuổi này còn chưa thể hầu hạ nam nhân được đột nhiên lại chứa một cây côn ŧᏂịŧ hơn hai mươi cm, phải khó khăn lắm mới ngậm vào hết được.

Phó Tu Trúc lại dùng lực cắm rút hơn chục cái ngay cả cơ hội để cậu thở dốc cũng không chừa lại, Tang Mộc bị dáng vẻ này của anh làm cho sợ hãi, cậu chỉ cảm thấy bụng nhỏ như sắp nứt ra rồi, những lời cầu xin vô dụng đều bị kẹt lại trong cổ họng, chỉ có thể phát ra những tiếng a a a vô nghĩ, có lẽ là bị cᏂị©Ꮒ quá ác nên mất giọng luôn rồi.

Chiếc bụng bằng phẳng phình lên hình dáng côn ŧᏂịŧ vô cùng lớn, Tang Mộc quá mức gầy yếu cho nên độ cong này càng thêm rõ ràng.

Cậu nhịn không được muốn vươn tay sờ thử nhưng lại không dám động tay, chỉ để nhẹ lên bụng, có thể cảm nhận được mồ hôi đang chảy ròng ròng bên trên.

Thật sâu, thật căng, có ai đến cứu A Mộc với....

" A Mộc sờ thử xem chủ nhân làm em sướиɠ hay không?" Nói xong, một bàn tay to kéo bàn tay gầy yếu của cậu qua, để ở nơi có độ cong rõ ràng nhất rồi nhấn mạnh xuống.

"Ưm a a a!"

Cuối cùng thì cậu đã có thể phát ra âm thanh nhưng là do tiếng nức nở vì đạt cao trào, cơ thể bị cᏂị©Ꮒ đến lắc lư, dâʍ ŧᏂủy̠ cùng nước mắt chảy khắp người.

Phó Tu Trúc vuốt ve da thịt lạnh lẽo của cậu, lúc này mới quan tâm tới trạng thái của bạn tình: "Tiểu kỹ nữ có phải lạnh rồi hay không? Để chủ nhân ôm kỹ nữ lên giường."

Giọng điệu như người bạn trai đang hết lòng quan tâm người yêu nhưng động tác cắm rút cũng không dừng lại chút nào, bàn tay cũng ngày đè mạnh xuống bụng cậu.

Trước mắt Tang Mộc như bị sương trắng bao phủ, đầu óc hỗn loạn không thể suy nghĩ gì nữa, kɧoáı ©ảʍ ồ ạt ập tới khiến cậu đánh mất khả năng tự hỏi.

Thân dưới lâng lâng như hút ma túy, cơ thể đột nhiên truyền tới cảm giác không trọng lực. Ngay sau đó, côn ŧᏂịŧ của Phó Tu Trúc cắm đến nơi sâu không thể nào sâu hơn nữa, cảm giác hưng phấn truyền đến từng sợi thần kinh trong đầu.

Kɧoáı ©ảʍ bỗng ập đến khiến cơ thể mỏng manh của Tang Mộc không cách nào thừa nhận được, cả người kịch liệt co rút, một dòng nước nóng xối lên quy đầy của Phó Tu Trúc, một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ len lỏi qua khe hở chảy ra ngoài làm bẩn chiếc quần tây đen của anh, ngay cả dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn cũng đứng thẳng dậy, phun ra vài đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙.

"A! Hu hu hu, a! Chủ nhân, Thật là khủng khϊếp....... Thật là khủng khϊếp!"

Đến lúc này cơ thể của bản thân cũng biến thành đồng lõa của tội phạm, thịt mềm bên trong quấn chặt lấy côn ŧᏂịŧ của anh, côn ŧᏂịŧ dữ tợn như muốn đâm xuyên qua bụng cậu. Cố tình Phó Tu Trúc đã chứng kiến cảnh tượng như vậy quá nhiều lần nên vững vàng ôm cậu ra khỏi phòng tắm.

Trên đoạn đường ngắn có vài bước chân nhưng Tang Mộc vẫn luôn ngồi trên một cây côn ŧᏂịŧ, sớm đã bị cᏂị©Ꮒ đến thần trí không rõ, trong miệng toàn là những tiếng nức nở, không thể nào nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Phó Tu Trúc đè Tang Mộc lên giường, làn da trắng nổi bật giữ ga giường đậm màu, Phó Tu Trúc bỗng nhiên không dám động, trong lòng nghĩ: "Cậu không phải là đồ chơi, nếu chơi hỏng rồi thì đi đâu kiếm?"

" Tiểu mẫu cẩu có phải sẽ bỏ rơi chủ nhân không?" Phó Tu Trúc bắt lấy ống chặn lỗ tiểu đặt trên tủ đầu giường, từng chút một đâm vào trong dươиɠ ѵậŧ của cậu. Anh đã phạm một tội vô cùng lớn —— tội mại da^ʍ.

"A, đương nhiên sẽ không, bướm da^ʍ của tiểu mẫu cẩu vừa rời khỏi côn ŧᏂịŧ của chủ nhân đã đói khát không chịu nổi, chỉ có thể đi khắp nơi tìm chó hoang cầu cᏂị©Ꮒ."

Ống chặn lỗ tiểu toàn bộ đã cắm vào trong dươиɠ ѵậŧ của cậu, có thể cắm đến tận bàng quan, chút nướ© ŧıểυ tích tụ bên trong nháy mắt bị chặn lại khiến người ta nghẹn đến phát đau.

Tang Mộc đã không còn sức lực gì để phản kháng, cậu chỉ có thể truyền cho anh một ánh mắt đẫm lệ cầu xin tha thứ, trở thành một còn búp bê tìиɧ ɖu͙© có thể rầm rì vài ba tiếng, rẻ bèo đến nỗi tùy thời đều có thể bị vứt bỏ.

" Tiểu mẫu cẩu sao lại có dáng vẻ sắp hỏng mất như vậy? Thật dâʍ đãиɠ..... Là cố tình muốn bị cᏂị©Ꮒ đến mang thai đi?"

Phó Tu Trúc dùng móng tay khảy khảy lỗ tiểu trên bướm cậu, thắt lưng anh di chuyển như cái máy đóng cọc, đột nhiên nở một nụ cười âm hiểm: "Mang thai để không bị ai cᏂị©Ꮒ sao?"

Trong lòng Tang Mộc bỗng nổi lên một dự cảm không tốt: Không đúng sao? Mang thai không phải có thể nghỉ ngơi một thời gian sao?

Cậu vẫn chưa phát hiện bản thân đã có những nhận thức lệch lại, cho dù là ai cũng không nghĩ đến chuyện mang thai con của anh ruột, hay việc mang thai con của họ hàng cũng không thể nào xảy ra được nhưng Tang Mộc lại không nghĩ như vậy, cậu chỉ muốn được nghỉ ngơi, có thể ngủ đủ giấc trong chăn êm nệm ấm, không cần phải luôn chứa côn ŧᏂịŧ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh trai, không muốn nửa đêm giật mình tỉnh giấc vì mơ thấy ác mộng.

Có lẽ Phó Tu Trúc đã đoán được suy nghĩ trong lòng cậu, anh bật cười: "Trừ phi, em có thể một lần mang thai ba đứa, nếu không hai người chúng tôi sẽ làm đến khi em sinh non mới thôi.... Đáng tiếc tiểu mẫu cẩu không phải con thỏ chỉ có một cái tử ©υиɠ."

Tang Mộc trầm mặc rơi lệ, cậu bị sự ngoan độc trong lời anh dọa sợ, tuy không còn sức nhưng vẫn cố phản kháng lại nhưng bị anh đè áp.

Không, không cần mang thai!!! Thật khủng khϊếp, thật đáng sợ..... Có ai đến cứu tôi không.

Càng khẩn trương cảm giác căng trướng ở thân dưới càng thêm rõ ràng, lỗ tiểu bên trên chặn lại đã kích phát cho lỗ tiểu ở bướm nhỏ.

"Bướm da^ʍ của tiểu mẫu cẩu ngày càng chật, xem ra chờ không nổi muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chủ nhân rồi."

"Muốn....Muốn tiểu...."

Tang Mộc dùng hết sức để nói ra những lời này, giọng nói khàn khàn yếu ớt trông vô cùng đáng thương.

Phó Tu Trúc không nói chuyện mà dùng tay đè lên bụng cậu, Tang Mộc như con cá mất nước, liều mạng giãy dụa.

Phó Tu Trúc thả lỏng người cậu ra, bắt đầu tăng tốc độ cắm rút, mỗi lần cắm vào như muốn hất bay linh hồn cậu, động tác trên tay cũng không dừng lại.

"A..... Đừng, đừng...." Thật khó chịu, chủ nhân dừng lại đi, A Mộc thật sự sắp hỏng mất.

Một đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn vào bụng cậu, lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấy muốn chảy ra lại bị côn ŧᏂịŧ lớn chặn lại.

Tang Mộc rốt cục cũng chịu không nổi mà tiểu ra, từ trong lỗ tiểu trên bướm nhỏ chảy ra một chất lỏng màu vàng nhạt, dần tạo thành một dòng nước làm ướt thân dưới vừa trải qua cao trào,, kɧoáı ©ảʍ cực hạn hòa với cảm giác đau đớn khiến trái tim cậu như ngừng đập, trước mắt tối sầm lại.