Thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, Túy Thu gửi tin nhắn kêu Tân Ngọc đến công ty tìm cậu. Nếu đã nói là có tư liệu gì đó thì nhìn một chút cũng không phải không được.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Lâm Mộ mở cửa bước vào, đằng sau là Tân Ngọc. Chờ đến lúc Tân Ngọc ngồi xuống trước mặt Túy Thu thì Lâm Mộ lập tức khép cửa đi ra ngoài.
Tân Ngọc nhìn không gian vắng lặng xung quanh suy nghĩ một chút rồi đứng dậy, đi đến trước mặt Túy Thu đang ngồi trên ghế chủ tịch, yên lặng quỳ xuống, chuẩn bị giơ tay cởi thắt lưng của Túy Thu.
Túy Thu nghiền ngẫm nhìn cậu ta, giống như đang nhìn một món đồ chơi. Nhìn thấy cậu ta rất nhanh đã cởϊ qυầи tây phẳng phiu của mình ra, lúc này cậu mới giữ tay Tân Ngọc lại.
“Nếu như cậu đến đây chỉ để làm những việc này mà nói.”
Gương mặt của Túy Thu kề sát mặt của Tân Ngọc, chóp mũi gần như đυ.ng vào chóp mũi của cậu ta, dịu dàng thốt ra những lời nói vô tình:
“Cậu có thể cút.”
Túy Thu cười lạnh, chuẩn bị gọi người ném đối phương ra ngoài.
“Chủ tịch!”
Tân Ngọc đè lại tay của cậu, nói: “Diễn viên mà anh thích nhất, Asahi, sắp về nước rồi!”
Asahi? Rất lâu đã không nghe thấy tên này rồi. Đây không phải là ánh trăng sáng vốn dĩ trong nguyên tác do cậu viết ra sao.
“Cho nên?”
Túy Thu không biết vì sao cậu ta lại muốn nói điều này với cậu, ảnh đế sắp về nước, truyền thông sớm muộn gì cũng đưa tin, cộng thêm bản thân đã cho thám tử tư để ý đến thông tin nhập cảnh ở sân bay, làm gì cần cậu ta nói cho cậu biết những tin tức ngầm này.
“Cho nên…”
Tân Ngọc bị cậu nói đến mức nhất thời nghẹn lời, đành phải khéo léo quỳ dưới đất, nói:
“Xin chủ tịch cân nhắc để tôi, trở thành bạn tình trên giường của anh.”
“Tôi không cần gì nhiều, chỉ một cơ hội mà thôi.”
Túy Thu bị cậu ta chọc đến mức muốn bật cười tới nơi, nhưng ngoài mặt vẫn giữ gương mặt lạnh lùng.
“Nhưng mà tôi lại không cần cậu.”
Không để ý đến sự phản đối của cậu ta, nhấn điện thoại kêu Lâm Mộ ném người ra ngoài. Ánh mắt của Tân Ngọc hiện lên vẻ không cam lòng, tay nắm chặt thành nắm đấm, không thể không bị mời ra ngoài.
Chờ đến khi Lâm Mộ trở về, giờ nghỉ trưa chỉ còn mười lăm phút nữa thì sẽ kết thúc.
Túy Thu ngồi trong văn phòng nhìn danh sách thay đổi nhân sự gần đây, tay cầm bút khớp xương rõ ràng, di chuyển qua lại trên trang giấy, ký tên vào. Hôm qua ngủ không ngon giấc nên hôm nay cậu đã đeo đồng hồ vàng cùng với gọng kính mạ vàng để trông có sức sống hơn. Túy Thu giơ tay gỡ mặt kính ra, ngón tay trắng nõn xen lẫn vào tóc mái trước trán, nhìn cực kỳ cấm dục.
Lâm Mộ gõ cửa bước vào, đưa cậu tư liệu về hội nghị buổi chiều, trong lúc vô tình thì tay của anh chạm phải tay của cậu. Túy Thu ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh cúi đầu, dáng vẻ cung kính.
Bầu không khí có chút xấu hổ, Túy Thu nói chuyện trước.
“Chuyện đó, đều là đàn ông con trai với nhau, bị chọc mông một lần cũng không có gì, anh đừng quá để ý.”
Lâm Mộ nghe cậu nói vậy, nắm đấm trong tay càng siết chặt hơn. Anh cúi đầu thấp hơn nữa, nói:
“Nếu như tôi muốn để ý thì sao?”
“Gì cơ?”
Túy Thu không nghe rõ anh nói cái gì, cố ý đứng thẳng khỏi ghế nghe cho rõ.
Mùi nước hoa thanh mát của Túy Thu theo động tác của cậu phả vào chóp mũi của Lâm Mộ, khiến cho anh có hơi thỏa mãn.
“Chủ tịch, tôi muốn thao cậu.”
Lâm Mộ đột nhiên kéo cà vạt của cậu, khiến cho Túy Thu suýt chút thì ngạt thở, cả khuôn mặt đỏ bừng. Bỗng nhiên Lâm Mộ hôn lên môi cậu, cắn xé đôi môi của Túy Thu, dùng sức liếʍ mυ'ŧ hương vị mát lạnh của cậu.
Leo qua bàn làm việc, Lâm Mộ đẩy Túy Thu đến chỗ cửa sổ sát đất siêu to ở trong văn phòng, người ở cửa sổ từ các tòa nhà cao tầng cùng với xe cộ dòng người qua lại dưới mặt đất chỉ cần ngước lên là có thể thấy rõ ràng, cảm giác bất kỳ lúc nào cũng có người nhìn thấy khiến Túy Thu xấu hổ đến run rẩy.
Hai tay Lâm Mộ vươn ra từ phía sau, xuyên qua cánh tay của cậu, chạm lên áo sơ mi phía trước, nhẹ nhàng nhào nặn hai hạt đậu nhỏ hồng hào trước ngực. Túy Thu triệt để bị Lâm Mộ không chế trong ngực, không thể động đậy, bất lực giãy dụa eo, bờ môi mím chặt, hai cánh tay dán sát vào cửa sổ, đầu ngón tay dùng sức đến mức hơi trắng bệch.
“Anh!...”
Tay của Lâm Mộ mò xuống dưới, nhanh nhẹn nắm hạ thể của Túy Thu, âm thanh từ tính vang lên bên tai của cậu, nói:
“Chủ tịch, cậu cứng rối.”
Tiếp đó, anh chậm rãi tuốt lên tuốt xuống. Bộ vị quan trọng bị người khác dễ dàng nắm trong tay, gương mặt Túy Thu đỏ bừng, bờ môi căng mọng mấp máy, vô thức phát ra tiếng rêи ɾỉ vỡ vụn,
“Buông ra…”
Ngón tay Lâm Mộ luồn vào miệng của Túy Thu, khiến cho cậu có chút bối rối, không cách nào có thể tiếp tục nói ra lời cự tuyệt.
Âm Mộ dùng ngón tay khuếch trương lỗ nhỏ phía sau của Túy Thu, đợi đến lúc cậu thích ứng với ba ngón tay thì lập tức cởϊ qυầи, lôi côn ŧᏂịŧ to dài ra, cố ý chầm chậm chà sát giữa hai chân cậu. Lối vào sau khi khuếch trương đã ướt sũng, banh rộng đến mức mở rộng hai chân giống như mời anh cắm vào.
Bóp chặt mông của Túy Thu, Lâm Mộ cọ xát một lúc rồi mới từng chút từng chút một nhìn lỗ nhỏ đỏ ửng mềm mại từng chút nuốt côn ŧᏂịŧ của anh vào trong. Bên trong ấm áp và ẩm ướt, khiến anh không kìm lòng được cảm thán một tiếng. Lâm Mộ ra sức di chuyển, đến tận lúc tìm được điểm nhạy cảm quen thuộc kia thì mới từng chút từng chút thọc sâu vào trong.
Lâm Mộ quấy loạn trái phải một hồi mới bắt đầu điên cuồng đâm vào điểm nhạy cảm của Túy Thu như không muốn sống nữa. Anh rút hết côn ŧᏂịŧ ra rồi lại dồn hết sức cắm thẳng vào, dịch nhờn do ruột non bài tiết men theo cửa huyệt nhiễu xuống dưới. Lâm Mộ thao Túy Thu bắn ra, khiến cậu gần như mất không chế.
Sức lực của anh rất lớn, va chạm sau còn mãnh liệt hơn va chạm trước khiến cho Túy Thu khóc không thành tiếng, kɧoáı ©ảʍ từng cơn nối tiếp nhau, giày vò cậu đến mức vừa run rẩy vừa hét ầm lên.
“A… Ưm… Quá sâu…”
Túy Thu cau mày, trực tràng không ngừng bị anh căng ra, côn ŧᏂịŧ nóng hổi không ngừng đưa đẩy ma sát trong vách thịt, eo cũng bị người giữ chặt, âm thanh da thịt va chạm liên miên bất tận bên tai cậu. Túy Thu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức gần như quên mất hô hấp, chỉ có thể vô thức phát ra âm thanh khẽ gọi như khóc.
“Chủ tịch, làm cậu sướиɠ lắm.”
Lâm Mộ quay đầu Túy Thu lại, con mắt hơi nheo lại, vươn đầu lưỡi ra khuấy đảo khoang miệng cậu giống như đang tán tỉnh, còn cắn tai của cậu, nói nhỏ:
“Tôi yêu cậu chết mất, vừa nóng vừa chặt!”
Lâm Mộ hung hăng đánh một phát lên mông cậu, nhanh chóng cắm vào rút ra trong vách thịt ấm nóng, chọc đến mức Túy Thu siết chặt vách thịt trong lỗ nhỏ, khiến Lâm Mộ càng thêm phấn khích. Liên tục mạnh bạo cắm vào mấy chục cái, đến mức vách thịt bị căng đến nhũn ra, Lâm Mộ mới cảm giác được không thể không bắn, côn ŧᏂịŧ đỏ tím dữ tợn cuối cùng cũng chịu rút ra, sau đó lại cắm thẳng vào chỗ sâu nhất trong trực tràng, cắm vài lần, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng mới liên tục bắn mạnh vào trong vách thịt.
“A a a a ưm…”
Túy Thu nắm chặt cánh tay của Lâm Mộ, móng tay cào mấy đường máu trên làn da màu lúa mạch, từng dòng chất lỏng trắng đυ.c chảy từ giữa đùi xuống dưới, lau cách nào cũng không khô hoàn toàn được.
Đã đến giờ cuộc họp diễn ra, Túy Thu không còn cách nào khác, đành phải vội vàng mặc quần, giữa đùi ướt sũng bị qυầи ɭóŧ bao dính lại, mỗi bước đều khiến cậu sợ như có gì sắp chảy ra. Chân của cậu có hơi run, vừa đi vào bước đã muốn nhũn cả ra, nhưng Túy Thu vẫn kiên trì đi đến trước gương.
Sau khi chỉnh lý gương mặt bản thân trước gương thật tốt, cậu đeo mắt kính lên, chậm rãi khôi phục dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ lại lạnh lùng của mình, trọn bộ động tác kết hợp lại, hết sức quen thuộc, rồi mới chuẩn bị kỹ càng đi ra khỏi văn phòng, tới phòng hội nghị.
Lâm Mộ lặng lẽ đi theo sau lưng cậu, thấy cậu không mắng mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.