Tâm trạng hôm nay của chủ tịch có vẻ không tốt lắm, mấy quản lý cấp cao của công ty ngồi trong phòng họp, trên màn hình máy chiếu hiển thị bảng số liệu báo cáo hằng năm chán ngắt.
Doanh số buôn bán lần này miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, phòng họp to như vậy mà ngoại trừ tiếng nói của nhân viên đang báo cáo ra thì lại lặng ngắt như tờ. Túy Thu đau đầu nhịp ngón trỏ lên mặt bàn, người dưới nhớp nháp khiến cậu khó chịu, đứng ngồi không yên.
Lâm Mộ đứng sau lưng cậu, hai tay để trước người, nhìn phần da thịt trắng sáng nơi gáy lộ ra khỏi cổ áo của Túy Thu, liếʍ môi dưới.
Thật vất vả chịu đựng đến lúc hội nghị kết thúc, Túy Thu mặt lạnh tanh bước từng bước dài, xông vào toilet. Cậu đi rất vội vàng nên không chú ý Lâm Mộ cũng lén lút đi theo sau lưng mình.
Vào trong toilet, Túy Thu cởϊ qυầи xuống, rút ra khăn giấy ướt, ở trong buồng vệ sinh cẩn thận xử lý đồ lót cùng với dịch nhầy giữa hai chân.
Sau lưng bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, gạt tay nắm cửa buồng vệ sinh, mở ra. Bờ môi mỏng kề xát vào tai của cậu, hơi nóng trực tiếp phả vào tai, chui tọt vào trong.
“Chủ tịch, tôi giúp cậu chà nó.”
Một bàn tay vươn ra từ phía sau, nhẹ nhàng lấy đi tờ giấy ướt trong tay Túy Thu, chầm chậm vuốt ve qua lại giữa hai chân của cậu, ngón tay thô ráp như có như không chạm vào da thịt non mềm giữa hai chân.
Gương mặt của Túy Thu dần dần nhuộm sắc đỏ của tìиɧ ɖu͙©, chân có chút đứng không vững nữa, giơ tay vịn tường chống đỡ thân mình, côn ŧᏂịŧ có dấu hiệu muốn thức tỉnh. Lâm Mộ nhướng mày, nghiêng đầu nhìn mặt của cậu, ánh mắt nóng cháy không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của cậu.
“Được rồi…”
Túy Thu cắn môi, ép bản thân không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
“Đừng chà nữa…”
Côn ŧᏂịŧ xinh xắn không ngừng run rẩy trong không trung, lắc lư qua lại, niệu đạo phía trên còn không ngừng chảy ra mấy giọt chất lỏng trong suốt.
“Nhất định phải lau sạch sẽ.”
Lâm Mộ nghiêm túc nói, còn đánh một cái vào mông của Túy Thu, vừa nói vừa dùng thân dưới của mình cắm thẳng vào người cậu.
“Chủ tịch, phía trước của cậu vẫn luôn chảy nước như vậy, làm sao tôi có thể chà được?”
“Nếu không, dứt khoát làm bẩn nó luôn?”
Giọng điệu hỏi thăm có chút gấp rút.
Lâm Mộ ném khăn giấy ướt vào thùng rác, một tay ôm cả người Túy Thu, một chân thì chen vào giữa hai chân của cậu, tách chúng nó ra. Tay còn lại thì xoa nắn vuốt ve côn ŧᏂịŧ của Túy Thu, ngẫu nhiên còn dùng ngón tay chà xát niệu đạo phía trên qυყ đầυ.
“Ưm… A…”
Túy Thu bị tập kích đột ngột của anh đυ.ng vào, liều mạng cắn môi của mình, thân thể cứng đờ, không thể thở nổi.
“Suỵt… Chủ tịch à, lỡ như có người đi vào đây thì làm sao bây giờ.”
Lâm Mộ lặng lẽ ghé sát vào lỗ tai của cậu, thì thào nói nhỏ.
Lâm Mộ nâng cằm của cậu lên, quay đầu cậu về phía anh, cho cậu một nụ hôn cháo lưỡi nồng nhiệt ướŧ áŧ. Nước bọt men theo khóe miệng không có cách nào đóng lại của Túy Thu chảy xuống, bị lông mi dưới mắt kính run run rẩy rẩy.
Côn ŧᏂịŧ to dài màu đen tím dùng cách thức chín cạn một sâu không ngừng đào khoét trong lỗ thịt, mỗi một lần đều vùi ngập vào sâu bên trong, đè gắt gao Túy Thu ở dưới thân mình.
“Nhanh lên!”
Túy Thu lắc đầu thúc giục anh, không thể chịu nổi động tác chầm chậm của Lâm Mộ, dựa vào biên độ động tác của anh mà nhẹ nhàng lắc mông.
“A, được thôi, thưa chủ tịch.”
Lâm Mộ dùng hết sức cắm vào trong, sau đó đột ngột điên cuồng gia tốc.
Côn ŧᏂịŧ to bự của Lâm Mộ không ngừng ra sức đâm sâu vào tiểu huyệt của Túy Thu, vách thịt hoàn toàn bị anh căng ra, đâm thẳng vào sâu trong trực tràng. Động tác của anh càng lúc càng nhanh, điên cuồng chà xát điểm nhạy cảm, bọt dịch nhờn màu trắng sữa bị ép ra ngoài trong lúc làʍ t̠ìиɦ, bắn tung tóe khắp nơi.
Túy Thu che miệng của chính mình, tiếng rêи ɾỉ ngắt quãng vẫn len lỏi ra khỏi kẽ tay, cậu không tự chủ được nuốt nước bọt, hai mắt cũng đã mơ màng.
Buồng vệ sinh chen chúc cũng không thể chứa nổi hai người đàn ông được, không gian chật hẹp không chịu nổi này khiến Túy Thu không thể động đậy được chút nào, tiểu huyệt của cậu chịu đựng sự tàn phá của côn ŧᏂịŧ, không kìm được siết chặt lại. Thành ruột mềm mại thân thiết bao chặt gậy thịt, bị qυყ đầυ sưng to vô tình khai phá, dịch ruột non được bài tiết ra cũng lấp đầy khe hở.
“Không muốn…”
Điểm nhạy cảm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mãnh liệt khiến Túy Thu có cảm giác bản thân sắp mất khống chế đến nơi rồi.
“Không muốn… Lại cắm vào nơi đó…”
Lâm Mộ ngừng lại một thoáng, liếʍ lỗ tai và cần cổ của cậu.
“Không muốn, cắm chỗ đó?”
“Ưm… Nhanh…”
Lỗ nhỏ phía sau đột nhiên trống rỗng, Túy Thu không tự giác được lắc mông, âm thanh khàn khàn.
Không đợi cậu nói hết cậu, Lâm Mộ đã điên cuồng cắm trút, Túy Thu bị anh làm đến mức mất lý trí, có chút sụp đổ, đôi mắt nhắm lại, bờ môi hé ra, dùng sức lớn tiếng thở gấp, bàn tay còn vô thức tự an ủi côn ŧᏂịŧ của chính mình.
Bờ mông trắng nõn bị đập đến đỏ ửng, tiếng nước ‘phốc phốc phốc’ vờn quanh bên tai. Toàn thân túy Thu lắc lư, Lâm Mộ dùng sức quá lớn khiến cậu không thể đứng vững được, chỉ có thể dựa vào người của Lâm Mộ mà thôi.
Rốt cục, Lâm Mộ cũng đâm sâu vào tận cùng bên trong, điên cuồng đâm chọc, sau đó thì một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi bắn ra, cọ rửa vách thịt mềm xốp, khiến lỗ nhỏ phía sau của Túy Thu co rút từng cơn.
Túy Thu xoay người lại, cúi đầu không nhìn rõ biểu cảm. Sau khi lớn tiếng hít thở mấy lần mới khàn khàn nói:
“Đưa tôi ra ngoài.”
Lâm Mộ giữa chặt bàn tay đang kéo quần của cậu, đẩy cậu dựa vào tấm ngăn, sau đó nâng một chân của cậu lên cao, cả người đè lên eo của cậu.
“Nhưng mà chủ tịch ơi, tôi vẫn chưa làm đã đâu.”
Côn ŧᏂịŧ nóng hổi lại cắm vào nộn huyệt đỏ bừng một lần nữa. Với tư thế này, anh có thể cắm vào sâu hơn, lúc rút côn ŧᏂịŧ ra còn kéo theo một ít thịt huyệt ra ngoài, sau đó côn ŧᏂịŧ đỏ tím điên cuồng đam chọc vào giữa khe mông bị banh ra hết sức. Túy Thu yếu ớt giãy dụa, từ lỗ nhỏ truyền đến cơn đau nho nhỏ, hai chân cũng mỏi đến mức run rẩy.
Lâm Mộ nhìn cậu vô thức ôm chặt chính mình, kích động hôn lên môi của cậu, đầu lưỡi liếʍ láp mỗi một chỗ bản thân đã từng chinh phục trong khoang miệng của Túy Thu, nước bọt hòa lẫn vào nhau.
Hạ thân cũng đang hôn nồng nhiệt giống vậy càng dính chặt thêm, thân thể quấn lấy nhau cũng dán xát vào nhau hơn, tần suất cắm vào rút ra cũng gia tăng tốc độ. Rốt cục, vào lúc Túy Thu điên cuồng co rút cũng đã bắn ra cùng lúc với Lâm Mộ.
Túy Thu bị thao đến mức bài tiết không kiềm chế đã không thể bắn ra gì được nữa, nướ© ŧıểυ trong suốt không ngừng chảy ra từ thân dưới mềm nhũn, văng lên quần áo của hai người và mặt đất.
Lâm Mộ nhìn hốc mắt của cậu đỏ ửng, trong lòng nhất thời sinh ra cảm giác thỏa mãn khó hiểu. Anh cởi âu phúc của bản thân đắp lên người cậu, để cậu dựa vào ngực của mình nghỉ ngơi.
Hai tay anh dùng sức ôm chặt eo nhỏ của Túy Thu, đỡ cậu từng bước từng bước đi ra ngoài. Hai chân Túy Thu đã không thể khép lại được, gương mặt trắng nõn sau làʍ t̠ìиɦ nhuộm màu đỏ ửng, trên mặt còn lưu lại vết nước mắt, bờ môi hơi hé, quyến rũ đến mức khiến người khác muốn nhào vào lấp đầy cậu.
Đã đến giờ tan làm, văn phòng trống không. Thật vất vả đi tới cửa thang máy, Túy Thu đã khôi phục tỉnh táo, đẩy anh ra, nắm chặt áo vest trên vài mình, vịn tường chậm rãi bước vào trong.
Cửa thang máy đóng lại, Lâm Mộ đứng bên cạnh phía sau cậu, kiềm chế nói:
“Chủ tịch, tám giờ tôi hôm nay Asahi sẽ đến sân bay.”
Túy Thu hơi nghiêng đầu, nói:
“Biết rồi.”
Thấy cậu không có phản ứng gì, trong lòng Lâm Mộ có hơi mừng thầm, thầm nghĩ:
“Không lẽ Asahi trong lòng chủ tịch rốt cục cũng đã trở thành quá khứ rồi sao?”
Sau khi lên xe, Túy Thu xoắn xuýt nữa ngày vẫn quyết định không một cước đá Lâm Mộ ra khỏi xe. Mặc dù trong lòng không vượt qua được chuyện này, nhưng bản thân bây giờ thật sự cần Lâm Mộ ở bên cạnh, một ngày nào đó phải đè thằng ranh con này xuống giường làm mới được.
Lâm Mộ nhìn Túy Thu nhẹ nhàng liếc bản thân một cái, đuôi mắt đào hoa khẽ nhếch vừa kiều diễm vừa lười biếng, khiến người khác không kìm lòng được muốn dùng cà vạt trói hai tay người trước mặt lại, hung hăng xâm phạm cậu.