Giải Thưởng Về Hành Vi Khó Hiểu Của Chủ Tịch

Chương 3: Cần cây gậy này có ích gì?

Túy Thu đi lối VIP trực tiếp vào hội trường, từ trước đến nay cậu không thích quá trình chụp ảnh ký tên, nó quá tầm cỡ.

Rất nhiều người lần lượt đến tìm Túy Thu, đa số là đến kéo đầu tư hoặc bàn bạc hợp tác, Túy Thu chỉ cười không nói nghe bọn họ nói xong, sau đó bảo Lâm Mộ đưa danh thϊếp. Thật vất vả mới có thời gian nghỉ ngơi một chút, Túy Thu ngồi trên ghế sofa trong khu nghỉ ngơi, cúi người nói gì đó bên tai Lâm Mộ.

Còn nhớ buổi tiệc rượu này trong nguyên văn, nam phụ độc ác tiểu minh tinh Tân Ngọc sẽ mang tới một ly rượu bỏ thuốc, sau đó quấn lấy cậu, đem đến cho cậu rất nhiều phiền toái. Túy Thu nhìn quanh bốn phía, quả nhiên Tân Ngọc đang nâng hai ly rượu chuẩn bị đi tới.

Chờ cậu ta bước vào, Túy Thu thẳng người lên, trên môi nở một nụ cười tươi. Lần này, cậu vẫn chuẩn bị tương kế tựu kế, nhưng bây giờ mang theo Lâm Mộ, vậy làm người góp vui đi.

Vẻ ngoài của Tân Ngọc thật ra rất có tính lừa tình, thân hình cao gầy nhưng lại có một khuôn mặt đáng yêu. Đôi mắt to tròn, có chút gì đó kỳ lạ, đôi môi nhỏ đầy đặn, chóp mũi xinh đẹp, kết hợp với mái tóc xoăn màu nâu thịnh hành, rất có cảm giác như cây kem nhỏ.

Tân Ngọc rất hào phóng đi tới ngồi xuống, một tay tùy ý đặt lên đùi Túy Thu, trong ánh mắt có vài phần ám chỉ, nâng một ly rượu lên trước mặt Túy Thu:

"Chủ tịch, tôi kính anh nha."

Túy Thu cũng không đưa tay nhận lấy, cậu vừa nhìn thẳng vào mắt Tân Ngọc, nghiêng người về phía trước, lấy tay Tân Ngọc nâng ly uống ly rượu kia. Thuốc trong rượu này không phát huy tác dụng nhanh chóng, Túy Thu uống xong, kề sát mặt vào tai Tân Ngọc, cắn lỗ tai cậu ta nói:

"Chút mánh khóe này của cậu, cho rằng ai không nhìn ra hả."

Tân Ngọc có chút nhạy cảm, vành tai truyền đến cảm giác hơi đau đớn, trên mặt lướt qua một chút ửng đỏ, hô hấp trở nên hơi dồn dập, chỉ là không đợi cậu ta phản ứng lại, đối phương đã không chút lưu luyến nói lời tạm biệt với cậu ta rồi rời đi.

Túy Thu cảm thấy tác dụng của thuốc hơi mạnh, cả người nóng không chịu nổi, vội vàng bảo Lâm Mộ dẫn cậu rời khỏi hội trường.

Đến bãi đậu xe, Túy Thu đã không thể chịu được nữa, ngồi ở ghế sau, cà vạt đã bị kéo tung ra, tay của cậu đặt trên nút áo sơ mi liên tục run rẩy, làm thế nào cũng không cởi được. Cậu có chút chán nản vẻ mặt lại đỏ bừng, khiến Lâm Mộ nhìn có chút lo lắng.

"Chủ tịch, chịu đựng một chút."

Lâm Mộ kêu tài xế lái xe ngay lập tức, lấy một chai nước thủy tinh lạnh từ tủ đá trên xe đưa cho Túy Thu.

Túy Thu cầm lấy đồ uống, ấn lên má mình, chai nước lạnh như băng làm giảm đi chút nhiệt độ, chỉ là bụng giống như có lửa đang cháy, càng cháy càng mạnh. Những giọt nước trên thành chai nhỏ xuống, trượt một đường từ má đến cổ Túy Thu, sau đó rơi vào trong cổ áo sơ mi trắng tinh.

Lâm Mộ ngồi bên cạnh cậu, kiềm chế bản thân không được nhìn cậu. Đây không phải là người mà mình nên nghĩ tới, anh tự nhủ.

Cố gắng rất nhiều, cuối cùng cũng xuống xe vào nhà. Lâm Mộ bị Túy Thu kéo lại đè mạnh lên cửa tủ ở lối vào. Ngón tay thon dài của Túy Thu theo cằm anh lướt xuống, cầm lấy cà vạt của anh, quấn quanh tay hai vòng rồi kéo anh về phía mình.

"Chủ tịch...”

Giọng nói nhẫn nhịn của Lâm Mộ phát ra, mang theo chút du͙© vọиɠ ẩn giấu.

"Ừ?"

Túy Thu nghiêng đầu nhìn anh, giọng nói khàn khàn cào vào thần kinh của Lâm Mộ:

"Ở lại đi, thư ký Lâm."

"Bắt đầu từ hôm nay, đây cũng là một phần công việc của anh."

Lâm Mộ kinh ngạc mở to hai mắt, nhưng không phản kháng, tùy Túy Thu ôm anh lên.

Vừa bước vào cửa phòng tắm, Lâm Mộ đã bị ném vào buồng tắm, vòi hoa sen mở lên, nước ấm dội lên người anh, làm ướt quần áo của anh. Túy Thu từ trên cao nhìn anh, hài lòng cười, chân thon dài bước vào, kéo anh lên ấn lên trên mặt tường ốp gạch lạnh lẽo, nắm chặt eo anh, dùng sức hôn cổ anh giống như muốn ăn anh vào bụng.

Lâm Mộ có chút lúng túng trước sự tấn công đột ngột này, một cảm giác sưng tấy mãnh liệt truyền đến, anh ngẩng cổ lên, lặng lẽ nghiêng người nhìn người phía sau. Túy Thu luôn đối xử với mình như gần như xa, bây giờ chủ động làm những chuyện này với mình, chỉ khiến Lâm Mộ muốn xé nát dáng vẻ xa cách của cậu, điên cuồng xâm phạm cậu.

Túy Thu đang vui vẻ tận hưởng, nghĩ đến tiểu thụ đầu tiên sẽ bị mình chinh phục, liền cực kỳ kích động.

Đột nhiên!

Lâm Mộ không biết sức lực kỳ quái từ đâu tới, lập tức xoay người nhanh chóng ấn Túy Thu lên cửa phòng tắm thủy tinh trong suốt, một tay kéo hai tay cậu lên trên đỉnh đầu, môi dán vào tai Túy Thu, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Chủ tịch, đây là chính cậu yêu cầu."

"Tôi chỉ đang làm tốt công việc của mình thôi."

Túy Thu ngẩn ra, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng một lát sau cậu cũng không biết là không đúng chỗ nào.

Lâm Mộ bóp thật mạnh cặp mông mịn màng và rắn chắc của cậu, để lại những dấu ngón tay màu đỏ rõ ràng. Anh nâng một chân Túy Thu lên, dùng sức nhét hạ thể dữ tợn vào hoa huyệt nhỏ hẹp của cậu, co giật mạnh mẽ, hạ thể không ngừng đâm chọc tìm kiếm trong vách thịt. Một lát sau, dường như đυ.ng phải điểm nào đó, khiến Túy Thu chợt co rúm.

"Không!" Nước liên tục chảy vào mặt, Say Thu bị sặc đến mức ho khan, cả người nóng đến đỏ bừng: "Anh… A… Chờ một chút!"

"Xin lỗi nhé, quá muộn rồi."

Hoàn toàn không thể nghe ra anh có ý xin lỗi a a a.

"Ư... A… Không được…"

Túy Thu liên tục lắc đầu, đôi mắt mờ sương, không ngừng khóc lóc, đầu óc trở nên trống rỗng.

Chết tiệt đại tổng công đã nói đâu? Mình đây là đang nằm mơ đúng không?

Lâm Mộ quá dai sức, khiến Túy Thu cũng hơi mệt mỏi, giọng nói khàn khàn, chỉ có thể cắn môi ngâm nga, giọng điệu quyến rũ khiến Lâm Mộ càng hưng phấn hơn. Tại sao chủ tịch lại đột nhiên lại dâʍ đãиɠ như vậy, khiến anh muốn làm không ngừng, tốt nhất là làm đến khi cậu hỏng thì thôi.

Gần đến thời điểm quan trọng, điện thoại di động của Túy Thu reo lên, tiếng chuông chói tai vang vọng trong phòng tắm, đặc biệt lớn.

Bị ầm ĩ không chịu nổi, Lâm Mộ dừng động tác, mở cửa đưa tay ra ngoài lấy điện thoại di động trong túi quần tây, đưa cho Túy Thu.

Túy Thu nhận lấy điện thoại di động, trên màn hình là số lạ, cảm nhận được Lâm Mộ lại tiếp tục, cuống quít quay đầu lại nhìn anh một cái, Lâm Mộ thấy vậy trong lòng ngứa ngáy, càng cố tình ra vào.

"Ừ… Có chuyện gì?"

Túy Thu giả vờ bình tĩnh, hắng giọng một cái rồi mới nói chuyện.

"Chủ tịch."

Đầu kia của điện thoại di động là giọng nói của Tân Ngọc: "Khi nào…"

Lâm Mộ liên tục ra vào, Túy Thu không nhịn được nữa một tiếng thét thất thanh thoát ra khỏi miệng, sau đó trong điện thoại nói cái gì, cậu cũng không nghe lọt nữa.

"Ừ?"

Giọng nói của Túy Thu có chút thở gấp.

"Có thể hẹn thời gian nói chuyện chút được không? Tôi có vài tư liệu... Anh sẽ cảm thấy hứng thú."

Tân Ngọc nghe thấy giọng nói của cậu khác thường, cũng không làm phiền cậu nữa, sau khi nói xong liền cúp máy.

Ném điện thoại xuống, Túy Thu không nhịn được nữa, đánh một cái vào eo Lâm Mộ, Lâm Mộ bị một cú đánh buồn bực này làm cho nghẹn một hơi, bắn ra, lúc này mới chấm dứt chuyện phóng đãng này.

Chân Túy Thu hơi nhũn ra, cậu vịn vai Lâm Mộ, sờ vào giữa hai chân mình, một chất lỏng màu trắng sữa trơn nhẵn trượt xuống theo bắp đùi trong, để lại một vệt thật dài trên đôi chân thon dài của cậu. Cậu bĩu môi, liếc mắt khinh bỉ nhìn Lâm Mộ.

Thật vất vả mới dọn dẹp xong, Túy Thu mờ mịt nằm trên ghế sofa, bắt đầu hoài nghi cuộc sống.

Lâm Mộ nấu bữa tối trong nhà bếp, động tác ung dung, vô cùng thuần thục. Bóng lưng cao lớn cúi đầu bận rộn, có thể phục vụ chủ tịch, là vinh dự lớn lao của anh.

Túy Thu càng nghĩ càng tức, lặng lẽ cúi đầu xuống mắng một câu:

"Mẹ kiếp tôi cần cái gậy thịt này để làm gì chứ!"