Từ Gia cảm thấy hắn đã đánh giá sai chính mình.
Dáng dấp của hắn không khó nhìn, hình thể cũng rất có cảm giác an toàn, chỉ là không phù hợp với thẩm mỹ đại chúng nên từ nhỏ đã bị mọi người trào phúng cười nhạo, thậm chỉ người nhà còn chê hắn quá nam tính.
Nam sinh nữ tướng, đó mới là xinh đẹp nhất.
Nhưng mà hắn nhận được lời gièm pha đã ăn sâu quá nhiều, hắn chưa từng cảm thấy mình tốt một chút nào, thậm chí chán ghét chính mình, đến soi gương cũng không dám.
Kỳ thật, nếu đó chỉ là một cuộc sống thuần túy bên nhau, cô cũng sẽ không kháng cự ở cùng một chỗ với hắn. Mặc dù Từ Gia rất muốn nói với hắn điều này, nhưng dù sao cô cũng là người có gia đình, đối tượng vẫn là người bởi vì tạp chí của cô đã thuê một tiểu thịt tươi không liên quan gì đến anh mà dính người và ghen tuông, cô đương nhiên không dám biểu hiện ra một phần dao động vì trái tim cô đã thuộc về anh.
Ngay cả khi đối tượng không ở xung quanh.
Nhưng cô cam kết làm một người bạn đời tốt, cho dù người yêu không ở bên cạnh, cô cũng phải toàn tâm toàn ý ngoan ngoãn.
Vì vậy, cô chỉ có thể kìm nén sự an ủi không đúng lúc và tìm một lối thoát khác.
“Thật sự không còn cách nào khác sao?” Nghĩ đi nghĩ lại, Từ Gia chưa từng gặp qua tiểu tam, cũng chưa từng bị đội nón xanh, vẫn là không nhẫn nhịn được, lại hỏi hắn một lần nữa: "Tôi thật sự cảm thấy người kia không tốt, nhân sinh dài như vậy, anh sẽ rất khó chịu."
"Tôi. . . " Người đàn ông muốn nói lại thôi, nắm chặt chén trà trong tay, nhắm mắt lại, không đáp lại.
Hắn cũng không thể đáp lại.
Tư chất của hắn quá kém, không nhìn thấy hy vọng.
Mọi thứ sẽ chỉ phát triển theo chiều hướng xấu hơn.
Tam quan khác biệt, cuộc trò chuyện một lần nữa lâm vào khốn cảnh.
Thẳng cho đến khi bạn tốt xuất hiện phá vỡ cục diện bế tắc.
Đường Thiên ôm chín mươi chín bông hồng được đóng gói cẩn thận, gần như che phủ toàn bộ cơ thể cô ấy tới công ty của Từ Gia.
Cô ấy khoa trương, lại thích tham gia vào các cuộc vui, trước đó bạn tốt không khỏe phải ở nhà, cô ấy không dám tùy ý quấy rầy cô, hiện tại cô đã khỏi bệnh, có thể nhảy nhót tưng bừng và gánh đại cục, xem như là một giải pháp cho nỗi khổ tương tư.
Cô ấy thề sẽ đích thân giao hoa cho cô, nghĩ đến mối quan hệ giữa hai người có thể mặc chung một chiếc qυầи ɭóŧ, cô ấy phớt lờ sự ngăn cản của trợ lý, tùy tiện xông vào phòng tiếp khách và hét lên: "Bảo bối Gia Gia, chúc mừng cậu trở lại làm việc, tớ đến thăm cậu đây!
Hai người đắm chìm trong suy nghĩ riêng của mình đều bị chiến trận này dọa sợ.
Đường Thiên tìm tòi một hồi lâu mới thành công ném bó hoa hồng lớn vào trong lòng Từ Gia, lúc buông ra, cô ấy lau đi vết mồ hôi không tồn tại trên trán, như trút được gánh nặng.
Thở thật dài nhẹ nhõm một hơi, Đường Thiên mở mắt nhìn kỹ, mới phát hiện có người ngồi đối diện mình.
Một người đàn ông.
Cô ấy chớp chớp mắt để chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm. Thiệu An bị cô ấy nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, yên lặng quay mặt đi, nhìn đi chỗ khác.
"Người này là Thiệu An, một người bạn tớ từng gặp ở nước ngoài.” Từ Gia cẩn thận đặt bó hoa nặng đến mức suýt nữa làm gãy xuống đất, giới thiệu với bạn mình.
Dù sao cô cũng là tổng chủ biên toàn cầu, không chỉ lo việc nước, mà mấy tạp chí nước ngoài cũng cần cô kiểm tra, có đoạn thời gian cô bay khắp trời nam biển bắc, lúc gặp được Thiệu An, cô đang đi công tác ở một quốc gia nào đó.
Hắn mới trở về nước không lâu, mục đích trở về nước là để kết hôn. Đường Thiên rất ít ra nước ngoài, mỗi lần ra nước ngoài đều đi du lịch, đương nhiên không quen biết đồng nghiệp của cô.
“Thiệu An, đây là Đường Thiên, bạn tốt lớn lên cùng tôi.” Cô quay đầu giới thiệu cho người đàn ông, chỉ thấy hắn gật đầu một cái, không dám quay đầu lại.
Khí tràng có chút không đúng, Từ Gia ngửi thấy điều gì đó bất thường, nhưng không thể giải thích được.
Chỉ là một ảo giác.
Mới không phải là một ảo giác!
Cô thật muốn ném gia hoả mất mặt này ra ngoài, đào hố chôn cô ấy!
Ai sẽ yêu cầu hẹn hò tìиɧ ɖu͙© với một người đàn ông họ mới gặp? Thậm chí không đề cập đến hẹn hò, trực tiếp một nhấp mười tám cộng.
"Nhưng dáng người anh ấy thực sự rất tốt..." Đường Thiên nuốt nước bọt, ủy khuất nói với người bạn đã lớn tiếng ngăn chặn hành vi phóng đãng của cô ấy.
Từ Gia chịu không nổi cô ấy, túm cổ kéo cô từ dưới đất lên, lại còn quỳ một gối xuống, thật là mất mặt!
Thiệu An tựa hồ cũng bị dọa sợ, sắc mặt nhất thời tái nhợt, lúng túng ngồi nghiêng ở trên ghế, không dám thở mạnh.
“Xin lỗi, xin lỗi!” Từ Gia giữ gáy cô ấy ấn xuống, ép cô ấy cúi đầu nhận lỗi với hắn, “Giống như lưu manh vậy.”
"Gặp sắc khởi ý, đắc tội nhiều rồi, anh chớ để ý."
Đường Thiên cũng ý thức được mình đi quá xa, liền ngoan ngoãn cúi người chín mươi độ, thái độ có thể coi là thành khẩn.
Nếu không thêm câu sau.
"Vậy anh có thể đứng dậy để cho em xem mông của anh được không? Cảm giác rất căng mềm..." Cô ấy nuốt nước bọt lần nữa, nhìn chằm chằm vào cái mông nửa ngồi của hắn không chớp mắt.
Từ Gia thực sự muốn đá chết người đáng xấu hổ này.
“Đừng đi quá xa..” Từ Gia ghé sát vào tai cô ấy, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo, "Người ta có gia đình rồi.”
"A? Có đối tượng rồi sao?!" Đường Thiên kinh ngạc, môi còn chưa đỏ lên, thất thần thất sắc, liên tục củi đầu xin lỗi hắn, "Thực xin lỗi, em tưởng anh còn độc thân, mạo muội mạo muội!"
Cho dù cô ấy có ngốc đến đâu cũng không dám đào góc tường một người đã có vợ.
Thiệu An vốn luôn điềm tĩnh giờ phút này lại rất bốc đồng, hắn đột nhiên đứng dậy, chiếc ghế trên nền đá cẩm thạch phát ra âm thanh sắc nhọn chói tai.
"Cô cũng cảm thấy nhất định không có người nào muốn một người như tôi! Tôi chính là không xứng kết hôn!" Hai mắt hắn đỏ hoe, đầu rũ xuống hét lớn, dưới tình huống như vậy, hắn cũng không có dũng khí nhìn thẳng một người phụ nữ xinh đẹp, đối mặt với cô ấy nói, "Tôi biết tôi rất xấu và rẻ tiền, nhưng cô không cần phải làm tôi nhục nhã như thế này!"
Từ Gia không ngờ người đàn ông có vẻ điềm tĩnh này lại có một tính tình bên trong như vậy. Đường Thiên bị tiếng hét làm cho sửng sốt, đóng băng tại chỗ, phải mất một lúc lâu cô ấy mới định thần lại.
"Không, em không cảm thấy vậy..." Dù giải thích thế nào cũng rất ít ỏi và xanh xao, Đường Thiên có chút lo lắng, cáu kỉnh vò đầu, cô ấy không muốn hắn hiểu lầm đáy lòng của mình, "Em chỉ cảm thấy một người đàn ông ưu tú như anh bình thường sẽ rất kén chọn, sẽ không kết hôn sớm như vậy..."
"Em cũng không định làm trò đùa thô tục đó với anh, có lẽ em thật sự bẩn thỉu, đã lâu lắm rồi em mới gặp được một người đàn ông hợp khẩu vị của mình, có chút gặp sắc khởi ý, thật sự là nhịn không được....................."
"Anh, anh đừng nóng giận, nên xin lỗi, em sẽ xin lỗi, nên đều bù, em sẽ đền bù, anh đừng tự coi nhẹ bản thân, em rất thích anh.................."
"Đương nhiên, anh có vợ, em cũng sẽ không nói gì, anh cứ coi như bị lưu manh đùa nghịch, hai mắt nhắm lại vừa mở liền quên được không, em không thể phá gia đình của anh."
Biểu lộ của người phụ nữ rất chân thành, thái độ sửa sai cũng tốt, Thiệu An mấp máy môi, ngạnh một lát, sau đó lại ngồi xuống, tự giễu nói.
"Sớm cái gì mà sớm? Tôi đã hơn ba mươi tuổi rồi. Nếu không lấy vợ, đời này sẽ không còn cơ hội."
“Anh ba mươi?!” Đường Thiên mở to hai mắt không thể tin.
"Ba mươi hai."
“Em còn tưởng anh hai bảy hai tám tuổi.” Cô ấy kéo ghế ngồi xuống, kinh ngạc nhìn chằm chằm mặt hắn, cái miệng nhỏ nhắn không hề khép lại, “Trông anh rất trẻ tuổi.”
"Trẻ chỗ nào. . . " Thiệu An che mặt, không cho cô ấy xem tiếp.
Người khác có lẽ sẽ cao hứng, nhưng hắn sẽ không.
Hắn quá hiểu bản thân, biết mình là người như thế nào, loại lời này đều là nói ra lừa hắn.
Mới không lừa được hắn đâu.