Đường Thiên nói về yêu đương không tính là ít, cô thậm chí có thể nói rất nhiều. Dù sao, điều kiện cứng mềm cô đều có, thậm chí không cần vẫy tay cũng có một đám người chủ động tiến tới.
Nhưng cô ngại nhàm chán, không có gì có thể làm cô vui lên.
Nhu nhu nhược nhược, khóc sướt mướt, cố ý bán thảm nói chuyện nghiêm túc, khẩu chiến lớn như vậy còn tưởng rằng cô đã làm gì bọn họ, thật sự cho rằng mình là Lâm Đại Ngọc.
Không cần biết Lâm muội muội có bao nhiêu quý giá, bọn họ xứng sao?
Độc lập về tài chính, rảnh rỗi đều nói chuyện tình yêu tình báo, hầu như không có khoảng thời gian rảnh rỗi, có thể coi là dính liền không có khe hở, ít nhất cô đã đổi hơn hai mươi người, không ai trong số họ có thể kéo dài một tháng.
Thay đổi so với sinh viên mới tốt nghiệp tìm kiếm việc làm còn tấp nập hơn.
Vốn tưởng rằng bạn thân sẽ cùng mình độc thân tới già, kết quả ở tuổi hai mươi, người ta đã ôm mỹ nhân về nhà, bỏ mặc cô ấy giữa biển người bao la.
Làm thế nào cô có thể chấp nhận?
Thật vất vả mới gặp được người có thể khiến cô sáng mắt, nhưng hóa ra người ta là hoa có chủ, cô không hái nổi.
Nghĩ đến hành vi làm càn của mình, Đường Thiên mặt dày cảm thấy hơi xấu hổ.
Làm ô uế một phụ nam nhà lành, tội lỗi, tội lỗi.
Cô lớn hơn Từ Gia hai tuổi, hai mươi hai. Là phụ nữ mà, cũng không vội lập gia đình. Hơn nữa, cô đã tự lập và có một thành công nhỏ trong sự nghiệp, vì vậy gia đình không quá vội vàng thúc giục cô.
Chỉ là cô đã bị thuyết phục, lần sau khi nói về tình yêu tình báo nên đánh bóng mắt, đừng nhìn vào vẻ đẹp của một người mà đồng ý, số lượng người yêu cũ sẽ dần tăng lên, đến lúc thực sự kết hôn, trong lòng chồng cô sẽ không vui vẻ.
Đường Thiên cảm thấy điều này cũng đúng, dù sao giữa vợ cùng bạn trai vẫn có sự khác biệt cơ bản, cô không thể nếm trải mùi vị của tình yêu, vì vậy cô chỉ đơn giản là không tìm kiếm nữa.
Mới đây thôi, cô không còn nói nhiều về bạn trai của mình, nhưng bất loạn. Từng lần một, mà bất loạn làm. Bởi vì ngại bẩn nên không dễ giục người ta đi kiểm tra, bản thân lại không có du͙© vọиɠ nên đến bây giờ vẫn là không có kinh nghiệm.
Mặc dù Từ Gia đã học được rất nhiều kiến thức về đàn ông và phụ nữ từ cô, nhưng cô chỉ là một người phụ nữ đáng thương không có gì ngoài kiến thức cơ bản mà không có chỗ thi triển.
Khi cô nghe nói Thiệu An cho đến bây giờ vẫn chưa ngủ với vợ hắn, nhưng một đứa con ngoài giá thú đột nhiên xuất hiện để cạnh tranh với những đứa trẻ mà hắn có thể có trong tương lai, cô thực sự bị sốc.
"Như vậy, anh cũng không rời đi? Anh đang cố gắng vì điều gì?" Đường Thiên giống như Từ Gia, không thể chịu đựng được bất kỳ hạt cát nào trong mắt cô. Cô hơi nhẫn tâm hơn một chút, bởi vì cô quả thực đã từng bị phản bội, tuy không có tình yêu nhưng cũng không thể đối mặt, hai người ngay từ đầu đều là người có lỗi, cuối cùng cô lại tìm được bến đỗ.
"Tôi muốn đứa bé, người nhà của tôi cũng muốn..." Thiệu An đối mặt cô, nhất thời có chút xấu hổ mới nói ra, dùng nhiều sức mới có thể nói ra tâm tư trong lòng, "Nếu như ly hôn với cô ấy, sẽ không ai muốn tôi nữa, sau này cũng không kịp rồi...”
"Cái gì mà không kịp, anh có điều kiện tốt như vậy." Đường Thiên nhận giáo dục hoàn toàn khác với hắn, từ nhỏ cô đã rất tự tin, đối mặt với khó khăn không phải là mặc kệ hay trốn tránh, mà là đối mặt với khó khăn, "Hơn nữa, anh không phải là không có tiền, chẳng phải là có tử ©υиɠ nhân tạo sao, thai nhi ở trong bụng anh ba tháng là có thể lấy ra, đưa vào trong bụng mẹ tiếp tục nuôi nấng, anh cũng không cần tự mình đi sinh, vậy thì có gì mà không được?"
“Nhưng tôi không có trứng, cũng không có nhà cửa yên bề gia thất. Vợ tôi không thích tôi, nếu tôi tự lấy trứng rồi ép có thai, cô ấy sẽ không coi con tôi ra gì!" Thiệu An đau lòng, lấy tay che đầu, phát tiết trong lòng, "Tôi hy vọng đứa nhỏ này lớn lên có thiện ý, mọi người đều yêu thương nó, đừng vừa mới ra đời liền đối mặt với những quan hệ phức tạp hỗn loạn giữa người với người, đừng để nó cảm thấy mình sinh ra là không đúng, không được mong đợi!"
Khi người đàn ông điều này, Từ Gia đã cảm động.
Chồng cô không có người cha tốt như vậy, tuổi còn nhỏ cũng không cầu được phúc khí như vậy.
Nếu có thể lựa chọn, anh sẽ không muốn sinh ra trong một gia đình tồi tàn như vậy và lớn lên trong một môi trường bẩn thỉu như vậy.
Thiệu An nhất định sẽ trở thành một người cha rất tốt và có trách nhiệm, tuy khao khát một cuộc sống mới nhưng hắn cũng biết cách bảo vệ đứa bé, cho đứa bé một cuộc sống tốt nhất.
Cô nắm chặt tay, tim đau nhói.
"Anh . . . Vợ anh là ai?" Từ Gia không thích nghe nhiều đàm tiếu, khi cô mới nhận được tin tức, Trần Trà chỉ là một câu truyền đến, cô còn không biết người phụ nữ không biết tốt xấu mà nɠɵạı ŧìиɧ là ai.
Người đàn ông được hỏi ngập ngừng một chút, thực ra hắn cũng có phần không muốn trả lời những câu hỏi về cuộc hôn nhân của mình.
Kù thực hắn có một chút xấu hổ.
"Trình Phức Dung..."
"Hả? Trình Phức Dung?! Sẽ không phải là Trình Phù Dung bán nệm ở nhà đó chứ? Anh có điên mới cưới cô ta!"
"Năm nay cô ta sẽ bốn mươi! Cái này cũng thôi, tuổi tác không thành vấn đề, nhưng anh không phát hiện cô ta trông già hơn nhiều so với tuổi thực của mình sao? Anh cho tới bây giờ vẫn không nhận ra manh mối gì sao? Không ai nói với anh ..."
Thiệu An nhíu mày, khẩn trương nuốt nước miếng, có chút không dám tiếp tục nghe: "Nói cho tôi ... cái gì?"
"Người phụ nữ đó trước kia chơi đến điên rồ, trước khi trưởng thành đã thiên nhân trảm*. Sau đó, cô ta lạm dụng thuốc nâng ngực, giảm cân cùng cái gọi là thuốc nội tiết tố làm đẹp, gây ra u nang buồng trứng. Để không bị kéo đến chết, cô ta đành phải lựa chọn phẫu thuật song phương, tên kia căn bản không thể rụng trứng, nếu không ly hôn, cả đời này anh sẽ không có được đứa con mà mình mong muốn!" Đường Thiên tăng khí thế, lời gì cũng có thể nhảy ra, "Hai người kết hôn không đi kiểm tra sức khỏe sao? Ba mẹ giới thiệu cho anh cũng không đề cập đến nó sao? Cô ta không nói với anh sao? Không ai xung quanh anh nói với anh?"
*Thiên nhân trảm: sở hữu một cái gì đó khiến người khác phải điêu đứng, nhìn là muốn gục ngã.
"Tại sao lại bị lừa lâu như vậy? Anh có phải là đồ ngốc không?!"
Từ tận đáy lòng, cô thực sự không muốn người này bị tổn thương, nhưng cô cũng tức giận vì sự nhu nhược, vô tri và tự khinh thường của hắn, và tất nhiên cô càng ghét sự thờ ơ của những người xung quanh hắn.
Chuyện này không tính là công khai, nhưng cũng không thể giấu giếm ở trong vòng tròn, mọi người đều bí mật biết được một số tin tức nội bộ, không biết vì sao lại bỏ rơi người đàn ông đáng thương hèn mọn này sau lưng.
"A? Cái gì?!" Từ Gia cũng là kinh hãi, cô không phải rất nghe lời đàm tiếu, tuy rằng cũng có nghe nói qua về Trình gia, nhưng cô đối với cái này là bệnh tư, cô cũng không biết.
Quả dưa này ăn đến thống khổ a.
Với tư cách là người trong cuộc, Thiệu An sợ tới mức toàn thân cứng đờ, ngẩng đầu không thể tin nhìn Đường Thiên. Đôi mắt hắn đỏ hơn trước, chứa đầy hơi nước, nếu không phải hắn nghiến chặt quai hàm không chịu tỏ ra yếu đuối, rất có thể giây tiếp theo hắn sẽ khóc mất.
"...Nhưng cô ấy, cô ấy có một đứa con, chàng trai kia, hắn, hắn không phải..."
"Còn có thể là cái gì? Biết có thể có được thứ tốt gì, hắn dám nhắm mắt nằm trên người con chó họ Trình kia, cũng không dám bò lên giường người khác." Đường Thiên càng nói càng giận, lấy điện thoại ra gọi cho bạn bè một lúc, lập tức có một đám người trả lời rằng sẽ đến nói cho cô để cô hiểu rõ tình hình.
"Trình Phức Dung không cho anh đi tìm, không phải sợ anh đánh con của cô ta, mà là sợ anh đi tìm liền biết được chân tướng thân thế của cô ta!"
"Nghĩ kỹ lại đi, là anh không xứng hay cô ta không xứng, nếu nhất định phải cùng kinh tế địa vị, cô ta chính là người vợ thối tha không thể tìm được, kiếp này, anh chỉ có thể nện túi tiền để hỗ trợ những thanh niên phạm pháp!"
"Nhưng tôi cũng..." Ánh mắt Thiệu An phiếm loạn nghiêng mắt nhìn, hắn bất an lại yếu ớt, vẫn là không thể hạ quyết tâm.
Đường Thiên thực sự có chút ghét hắn vì đã không tranh, nghiến răng, chống tay trái lên bàn, nghiêng người tới gần hắn. Tay phải nắm lấy cằm hắn, buộc hắn phải nhìn thẳng vào mình.
Đôi mắt ướt đẫm hoảng hốt của người đàn ông khiến cô mềm lòng trong giây lát, nhưng rất nhanh, cô lại trở nên cứng rắn.
"Bỏ cô ta đi, lão nương sẽ cưới anh!"