Những Năm Đó Bị Anh Rể Thao

Chương 40: Sống chung với anh rể

Sau năm mới, thời tiết dần ấm áp hơn, chỉ chớp mắt đã đến tháng năm, Tiêu Tiểu Nghệ đã bước vào thời kỳ đếm ngược cuối cùng cho kỳ thi tuyển sinh đại học, thật ra cô đối với kỳ thi đại học không có nhiều lo lắng, nhưng dù ở trường học hay ở nhà, cô vẫn tự tạo áp lực cho mình, liên tục giải đề bất kể ngày đêm, trừ bỏ chuyện học hành cô đều không quan tâm đến chuyện khác.

Vào một ngày nọ, khi cô tan lớp buổi tối về nhà, vừa mới đẩy cửa vào đã phát hiện trong nhà chứa đầy các thùng các-tông và một ít đồ lặt vặt, ba mẹ và chị gái đang chán nản ngả người vào sô pha, tâm Tiêu Tiểu Nghệ không nhịn được lộp bộp một chút.

“Chị, sao hôm nay đã về nhà, mấy thứ này để làm gì vậy?”

Tiêu Tiểu Kiều mệt mỏi ngồi thẳng người, tựa hồ không muốn nói chuyện, nhưng sợ Tiêu Tiểu Nghệ lo lắng vẫn mở miệng giải thích.

“Không có việc gì, có người trong công ty anh rể em muốn bán một căn phòng rộng hơn 130m2 giá rất rẻ, anh ấy muốn mua lại nó, vốn dĩ công ty họ nói không cần tiền gấp, ký tên mua bán trước cuối năm trả sau cũng được, nhưng anh rể em lại kiên quyết gom bằng được tiền, muốn gom tiền thì phải bán nhà, chị ở nhà rảnh rỗi liền đăng quảng cáo bán nhà, cứ tưởng phải hơn một tháng nữa anh rể em về sẽ bán được không ngờ chỉ trong vòng ba ngày là bán được, người mua cũng không trả giá, chị đành phải chuyển đi, anh rể em gọi người tới giúp chị chuyển đồ đạc, những thứ lặt vặt còn lại tự chị dọn, ba mẹ cũng đi theo bận rộn cả ngày, ba người chị vừa về tới nhà, cơm cũng chưa ăn, sắp chết đói rồi. ”

Nghe thấy chị gái và anh rể muốn đổi căn nhà lớn hơn, Tiêu Tiểu Nghệ tự nhiên cũng mang chút vui vẻ, nhìn ba người mệt mỏi nằm liệt trên sô pha đau lòng nói.

“Con đi nấu mì cho mọi người.”

Nghe được lời này, mẹ Tiêu vốn đang mệt mỏi, đột nhiên có sức lực, bật dậy từ sô pha.

“Không cần, con gái bảo bối, con mau về phòng đọc sách đi, để mẹ nấu cho.”

Tiêu Tiểu Nghệ nhìn dáng vẻ mệt mỏi của mẹ tất nhiên là không chịu, nhưng mẹ Tiêu lại vô cùng kiên trì.

Cuối cùng vẫn là Tiêu Tiểu Kiều vô lực vẫy tay.

“Được rồi tiểu Nghệ, em vẫn nên về phòng đọc sách đi, hiện tại em là động vật quý hiếm cần được bảo vệ chặt chẽ, nếu không phải giá nhà phù hợp, ba mẹ lại khuyên chị, chị muốn em sau khi thi đại học xong rồi mới tính.”

“Mẹ, người cũng đừng làm, bây giờ cũng đã mấy giờ rồi, để con gọi điện cho quán cơm dưới lầu mang đồ ăn lên.”

Ban đầu ba Tiêu định ngủ trên sô pha, để Tiêu Tiểu Kiều và mẹ Tiêu ngủ trong phòng, Tiêu Tiểu Nghệ vẫn ở trong phòng mình, cần phải cho cô một không gian nghỉ ngơi thật tốt để học hành, nhưng lần này Tiêu Tiểu Nghệ nói kiểu nào cũng không đồng ý, Tiêu Tiểu Kiều nghe theo em gái, đảm bảo với ba mẹ sẽ không quấy rầy em gái học tập.

Tiêu Tiểu Kiều cũng xác thật nói được thì làm được, mỗi ngày Tiêu Tiểu Nghệ kết thúc lớp buổi tối về đến nhà cũng gần 10 giờ, đợi cô về nhà thì đã thấy chị gái ngủ rồi, trước kia chị mình chưa đến rạng sách sẽ không leo lên giường, 6 giờ sáng hơn, Tiêu Tiểu Nghệ đã bò dậy chuẩn bị đi học, chị gái đang ở trong phòng bếp nấu thuốc, có khi chị ấy sẽ cầm bát thuốc ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, ngây người vài phút, sau đó đột nhiên bưng lên uống một hơi.

Tháng sáu mùa nắng nóng, vào ngày thi cuối cùng, khi tiếng chuông báo bước ra khỏi phòng thi, tâm trạng Tiêu Tiểu Nghệ tựa như phóng thích một trăm con bồ câu trắng, lòng nhẹ nhàng khoan khoái.

Ba mẹ và chị giá đều đứng đợi ở cổng trường thi, trừ bỏ bọn họ còn có người làm cô không ngờ đến, anh rể thân cao đĩnh đạc nổi bật giữa đám đông, và trên mặt nở một nụ cười.

Tiêu Tiểu Nghệ trong lòng kinh hỉ, chạy vội ra.

“Anh rể, anh đã về rồi!”

Lam Chí Vĩ gật đầu, vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô trước mặt mọi người.

“Ừm, đã trở lại, vừa kịp kết thúc kỳ thi của em, đi, hôm nay anh rể mời khách, muốn ăn cái gì tùy tiện chọn.”

Nhìn bộ quần áo trên người anh rể năm ngoái còn vừa vặn nay đã rộng thùng thình, Tiêu Tiểu Nghệ nói: “Chúng ta vẫn là về nhà ăn đi, còn sớm, mua ít đồ về nhà nấu đi.”

Lam Chí Vĩ vốn dĩ không đồng ý, nhưng trừ anh thì mọi người đều đồng ý với ý kiến của Tiêu Tiểu Nghệ, anh cũng không níu kéo, lúc lên xe chở mọi người về nhà, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Tiêu Tiểu Nghệ.

Tâm cô động đậy, tinh nghịch nháy mắt với anh rể, giống như đang cố ý phát đi một tín hiệu mờ ám, nụ cười trên mặt Lam Chí Vĩ cứng đờ, ánh mắt mau chóng nhìn ra chỗ khác.

Con gái lớn và con rể vừa đổi một căn hộ lớn, con gái nhỏ vừa kết thúc kỳ thi đại học, đối với ba mẹ Tiêu mà nói, có thể xem như là khoảng thời gian thoải mái nhất trong cuộc đời của họ, mẹ Tiêu bận rộn trong không ngừng ngân nga hát, đồ ăn vẫn chưa nấu xong, ba Tiêu đã sớm cầm bình rượu ngon trân quý của mình ngồi trước bàn rót một ly đầy cho mình và con rể.

Khi thức ăn đã dọn ra bàn, anh uống cạn ly rượu, bát đũa đã sắp xếp đầy đủ, Lam Chí Vĩ nói với mọi người trong nhà.

“Ba mẹ, việc thay đổi căn nhà này khá đột ngột và không chuẩn bị trước, xin hai người cho tiểu Kiều ở đây một vài ngày, hai ngày này con sẽ ở lại công ty, và sau đó thuê căn hộ trong nửa năm, phòng mới cũng sẽ nhanh chóng sửa sang rồi dọn vào ở.”

Người không hài lòng nhất khi nghe điều này là mẹ Tiêu.

"Đứa nhỏ này đang nói cái gì vậy, sao phải đi thuê phòng, chúng ta cũng không phải không có nhà, trước khi nhà sửa sang xong hai đứa cứ ở đây đi, dù sao tiểu Nghệ cũng thi đại học xong rồi, tí cơm nước sẽ dọn dẹp lại thư phòng một chút rồi làm phòng ngủ cho tiểu Nghệ, giường cũng đã có sẵn rồi.”

Ba Tiêu cũng phụ hoạ theo .

Tuy rằng sau kỳ thi đại học địa vị trong nhà của Tiêu Tiểu Nghệ bị giảm xướng, bị xung quân tới phòng sách, nhưng Tiêu Tiểu Nghệ vẫn muốn giữ anh lại.

“Đúng rồi, anh rể, anh ở lại đây đi.”

Ngoài miệng bình tĩnh khuyên nhủ, nhưng gót chân lại nhẹ nhàng cọ lên đùi anh rể.