Tần Ngân nhận thấy động tác nhỏ của Nam Hoan, khóe môi hơi gợi lên: “Bảo bối, em ướt.”
Mặt Nam Hoan lập tức đỏ như tôm luộc, cô giật giật đôi tay bị Tần Ngân buông ra rồi trực tiếp bưng kín miệng anh: "Anh đừng nói như vậy!”
Tần Ngân khẽ cười một tiếng rồi kéo tay Nam Hoan xuống sau đó vừa dịu dàng vừa bắt buộc Nam Hoan ôm lấy cổ anh.
“Không cần xấu hổ, đây là hiện tượng sinh lý rất bình thường, tôi rất thích." Vì điều này tượng trưng cho việc Nam Hoan không kháng cự việc khiến cô vui sướиɠ này.
Nói rồi Tần Ngân duỗi tay cởi mảnh vải cuối cùng trên người Nam Hoan xuống.
So với Tần Tri Dã thì dường như mọi lời nói Tần Ngân tiết kiệm được thường ngày đều dùng hết ở trên giường. Tay anh lưu luyến rời khỏi mông thịt mềm mại rồi đi tới hoa huyệt ướŧ áŧ kiều nộn anh hằng mơ ướt phía trước.
Quả nhiên, tay anh vừa sờ đã ướt đẫm.
Tần Ngân thở ra một hơi, thử cắm ngón trỏ nhợt nhạt vào thăm dò.
Ngón tay vừa đi vào đã bị huyệt thịt nhiệt tình mυ'ŧ lấy, một bước cũng khó đi.
Nam Hoan ưm một tiếng, nước mắt không kìm được nổi lên.
Tần Ngân thấy thế, hô hấp càng thêm thô nặng, anh thử thăm dò thêm ngón thứ hay: “Bảo bối, bảo bối, thả lỏng một chút, nếu không lát nữa sẽ rất đau. ”
Cảm giác được Nam Hoan càng thêm khẩn trương, Tần Ngân đành cúi đầu ngậm lấy nhũ thịt của cô rồi há miệng nuốt vào.
Tần Ngân cắn quả anh đào nho nhỏ kia rồi dùng hàm răng tinh tế day cắn, nghiền ép.
Đầu ngón chân Nam Hoan lập tức cuộn lại, móng tay cắt ngắn gọn gàng đâm hung hăng ghim vào lưng Tần Ngân.
“Không cần! Tần Ngân, đau quá!
Tần Ngân phun quả anh đào bị liếʍ đến bóng loáng ra, kề sát bên tai Nam Hoan nói: “Cô bé ngoan à, em đau thật sao?”
Nam Hoan nước mắt lưng tròng nhìn về phía Tần Ngân, hơi hơi hé miệng nhưng không thốt nên lời.
Ánh mắt Tần Ngân thâm thâm, tiếp tục hướng dẫn nói: “Nhưng thế này không được thỏa mái?”
Nói xong Tần Ngân cúi đầu, tiếp tục ngậm lấy một quả anh đào vào miệng rồi dùng răng nghiền nát nó.
Cùng lúc đó, ngón tay đặt trong hoa huyệt của Nam Hoan cũng bắt đầu thọc vào rút ra, cũng thử thăm dò thâm nhập không ngừng
Nam Hoan ưm một tiếng, vẫn không nhịn được kêu lên: “Tần Ngân, anh nhẹ một chút! Nhẹ một chút!”
Tần Ngân nghe ra khoái ý trong lời nói của Nam Hoan, vì thế càng thêm ra sức liếʍ láp đầu nhũ vừa bắt chước động tác dươиɠ ѵậŧ ra ra vào vào hoa huyệt Nam Hoan.
Nam Hoan bị hai làn sóng kɧoáı ©ảʍ đồng thời đánh úp nên sống lưng căng chặt, đầu ngón chân trắng nõn hoàn toàn cuộn lại.
Tần Ngân nhận thấy được huyệt thịt của Nam Hoan càng lúc càng chặt liền biết kɧoáı ©ảʍ chồng chất tích lũy trong người Nam Hoan sắp đạt đến đỉnh điểm rồi.
Anh buông đầṳ ѵú đang ngậm trong miệng ra sau đó đem toàn bộ lực chú ý đặt lên hay ngón tay đang ra vào hoa huyệt cô.