Tam Gia, Phu Nhân Lại Đi Cầu Vượt Bày Quán

Chương 108: Ngửi mùi hương của anh.

Hiện giờ Tần Nguyễn biết Hoắc Vân Tiêu không khỏe, mặc dù tính mạng chưa nguy cấp nhưng anh cũng rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

Cô không có thời gian cân nhắc những yếu tố khác.

Vẻ mặt của Hoắc Vân Tiêu hơi khựng lại, anh lập tức cười và bảo: “Được, anh sẽ phải người đưa em về trường lấy đồ, sau đó chở em đến nhà họ Hoắc.”

“Dạ.”

Tần Nguyễn đồng ý.

Hoắc Vân Tiêu quay đầu lại dặn dò: “Hoắc Xuyên, anh tự mình chở Tần tiểu thư nhé.”

“Vâng, Tam gia.”

...

Ngồi trên xe trở lại trường học, từ sau khi lên xe Tần Nguyễn vẫn luôn giữ nguyên tư thế, cô giống như một người gỗ, yên tĩnh ngồi ở băng ghế phía sau.

Hoắc Xuyên cũng không phải người nói nhiều, nên dọc theo đường đi, bầu không khí trên xe yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Cho đến khi chiếc xe màu đen chạy đến cổng Học viện Thịnh Thế, Tần Nguyễn định đợi xe dừng rồi đi bộ vào trong.

Nhưng Hoắc Xuyên cũng không dừng xe, anh ta lại đến cổng trường rồi bấm còi.

Vào giờ này cổng trường đã đóng từ lâu, chỉ để lại một cánh cửa nhỏ rộng hơn một mét ở bên trái còn đang mở.

Người bảo vệ cánh cổng trường đang ngồi trong phòng nhìn thấy chiếc xe đỗ ở cửa, ánh mắt ông ta đột nhiên nheo lại, trên mặt lộ rõ sự hoảng sợ.

Ông ta vội vàng bấm nút mở cửa.

Học viện Thịnh Thế là cơ sở đào tạo bậc cao nổi tiếng nhất ở thủ đô, ngôi trường này đã có lịch sử hơn một trăm năm.

Nó được nhà họ Hoắc thành lập vào thời kỳ khó khăn nhất của đất nước, dành cho những học sinh khát khao kiến thức nhưng lại chật vật với cuộc sống mưu sinh.

Để tạo ra một bầu không khí mới và không ngừng nâng cao năng lực học tập, ngôi trường đã áp dụng nền giáo dục phương Tây, tận dụng lợi thế đi tắt đón đầu, trải qua cả trăm năm mới trở thành Học viện Thịnh Thế như bây giờ.

Tất cả nhân viên làm việc trong trường đều phải trải qua quá trình đào tạo đặc biệt trước khi đảm nhận chức vụ, trong đó quan trọng nhất là khả năng quan sát.

Chỉ cần gặp người nhà họ Hoắc, trong bất kỳ hoàn cảnh nào đều phải coi họ là trên hết.

Hôm nay Hoắc Xuyên lái chiếc xe con màu đen không hề nổi bật, nhưng thân xe lại được khắc một gia huy độc nhất vô nhị của nhà họ Hoắc.

Nhân viên bảo vệ nhận ra nó ngay lập tức và gần như ấn nút mở cổng theo bản năng.

Tần Nguyễn ngồi trong xe, cô trừng mắt nhìn mặt kinh ngạc.

Cô đã nhập học được nửa năm, vậy mà không biết mối quan hệ giữa Học viện Thịnh Thế và nhà họ Hoắc.

Nhưng nhìn vào đặc quyền bảo vệ trực tiếp cho Hoắc Xuyên đi qua, có thể thấy được quan hệ sâu xa giữa nhà họ Hoắc và Học viện Thịnh Thế.

Hoắc Xuyên thành thạo lái xe đến tầng dưới ký túc xá Tần Nguyễn đang ở.

Một thời gian trước, vì Lăng Hiểu Huyên nhờ vả nên Tần Nguyễn đã đổi ký túc xá.

Hoắc Xuyên không cần hỏi mà đã trực tiếp lái xe đến chỗ này, chứng tỏ nhà họ Hoắc đã điều tra rõ ràng về cô rồi.

Tần Nguyễn nhìn thấy hết tất cả nhưng cô không nói gì

Sau khi xe dừng lại, sắc mặt của Tần Nguyễn vẫn như thường, cô cảm ơn Hoắc Xuyên: “Cảm ơn anh, tôi lên trên lấy đồ rồi sẽ xuống nhanh thôi.”

“Tiểu thư đừng khách sáo, đây là việc tôi phải làm, tiểu thư không cần vội đâu, tôi sẽ đợi ngài ở dưới này.”

Cô gái này rất có thể sẽ là nữ chủ nhân tương lai của anh ta, Hoắc Xuyên không dám nhận lời cảm ơn này.

Tần Nguyễn khẽ gật đầu, sau đó đẩy cửa bước xuống.

Cơn gió nhẹ buổi tối thổi tới, Tần Nguyễn kéo chặt chiếc áo khoác nam đang mặc trên người.

Cơn gió khiến mùi trầm hương bay vào mũi cô ngày càng nồng.

Ngửi mùi trầm hương, Tần Nguyễn thoáng bình tĩnh hơn một chút.

Cô bước nhanh vào ký túc xá, nghĩ đến những gì sắp phải làm, nhịp tim khẩn trương của cô vang lên rất rõ ràng trong đêm tối yên tĩnh kỳ quái này.