Câu Dẫn Tra Nam Phiên Xa Hậu

Chương 5

Chương 5, Hư tình giả ý

Nghiêm Dận Xuyên nhìn cậu vào phòng rồi mới rời đi, cho dù hắn không nhìn chằm chằm cậu, cậu cũng không thể đi tìm Trang Thiếu Dục.

Mẹ nó mặt cậu đều sưng lên, sao cậu có thể vác cái đầu heo này đi câu dẫn Trang Thiếu Dục.

Ngày hôm sau mặt cậu càng sưng, dành nhờ bạn cùng phòng giúp cậu xin nghỉ rồi tiếp tục ngủ, cũng không biết ngủ bao lâu thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cậu mơ mơ màng màng cầm điện thoại lên, là Trang Thiếu Dục gọi .

Cậu nháy mắt liền tỉnh ngủ, lập tức ngồi bật dậy, do dự lúc nhận điện thoại nên giải thích như thế nào.

Là nói cho Trang Thiếu Dục sự thật, hay là nói dối đây?

Nếu nói cho Trang Thiếu Dục sự thật, vậy thì hắn sẽ biết chuyện Nghiêm Dận Xuyên thích Cố Trạch Tây, Trang Thiếu Dục có thể hay không cảm thấy được Cố Trạch rất được yêu thích mà sinh ra ham muốn chiếm giữ?

Nhưng mà bịa lí do gì mới không làm cho Trang Thiếu Dục tức giận đây? Cũng không biết tối hôm qua Trang Thiếu Dục có phải ở khách sạn đợi cậu thật lâu hay không.

【 Alo. 】

Cậu có chút thấp thỏm nhận điện thoại, vốn cho rằng sẽ phải đối mặt với sự tức giận của Trang thiếu Dục, kết quả lại nghe thấy Trang Thiếu Dục ở bên kia điện thoại nói câu: 【 Xin lỗi nhé Kỉ Cẩn, tối hôm qua tôi say rượu nên được Trạch Tây kéo về nhà, cậu về trường chưa? Hay là vẫn còn ở khách sạn? 】

Cậu ngẩn cả người, một hồi lâu cũng chưa phản ứng lại, thẳng đến Trang Thiếu Dục ở đầu kia điện thoại gọi tên cậu hai lần cậu mới lấy lại tinh thần: 【 Hả? Em, em về trường rồi, em đoán anh sẽ không tới nên không đợi anh. 】

Trang Thiếu Dục cười: 【 Vậy hẹn lần sau nhé, tiểu hồ ly. 】

Cậu lơ đãng nói ừ, sau khi cúp điện thoại cậu ngồi ngốc ở trên giường một hồi lâu, vẫn là không nhịn được đau lòng khóc thành tiếng.

Cậu còn tưởng rằng Trang Thiếu Dục gọi điện thoại tới là trách cậu không đến khách sạn, nhưng Trang Thiếu Dục căn bản không có đến đi khách sạn, nếu tối hôm qua không có Nghiêm Dận Xuyên ngăn cản, cậu đại khái sẽ giống như thằng ngốc ở khách sạn chờ cả đêm.

Trang Thiếu Dục tửu lượng rất tốt, nếu không thì tại sao tối hôm qua sau khi bị người chuốc vài vòng mà vẫn thanh tỉnh, cậu không tin Trang Thiếu Dục tối hôm qua thật sự bị chuốc say.

Có lẽ Trang Thiếu Dục đến cuối vẫn là lựa chọn Cố Trạch Tây.

Ha ha

Từ nhỏ đến lớn cậu cơ hồ đều là thuận buồm xuôi gió, nhất là phương diện giá trị nhan sắc, cậu tự nhận là cậu lớn lên rất hoàn mỹ, cậu cũng không cho rằng bộ dạng mình so với Cố Trạch Tây kém hơn, nhưng vẫn là bại bởi Cố Trạch Tây, vì cái gì cậu so không lại Cố Trạch Tây?

Trang Thiếu Dục rõ ràng đều đã thuê phòng hẹn cậu đi khách sạn, cậu rõ ràng sắp thành công rồi.

Nghiêm Dận Xuyên chết tiệt, Trang Thiếu Dục chết tiệt, Cố Trạch Tây chết tiệt.

Cậu là thật sự không cam tâm.

Ngày thứ hai sưng đỏ trên mặt cũng tiêu bớt biến thành một mảng bầm tím, cũng không biết bao nhiêu ngày sau mới có khỏi.

Cậu đeo khẩu trang đi học một ngày, buổi chiều tan học liền trực tiếp đi đến sân bóng rổ.

Tuy rằng cậu chính chỉ là thành viên bổ sung có đi huấn luyện hay không cũng không quan trọng, nhưng cậu cùng Trang Thiếu Dục không cùng chuyên ngành, Trang Thiếu Dục rất thích đánh bóng rổ nếu không có tình huống đặc thù cơ bản đều sẽ đi đánh, cho nên cậu cũng muốn ngày ngày đi, như vậy cậu mới có thể có cơ hội mỗi ngày đều cùng Trang Thiếu Dục ở cùng một chỗ.

Cố Trạch Tây ghét bỏ sân bóng rổ mùi mồ hôi quá nặng hầu như không đến, đương nhiên việc này với cậu mà nói là chuyện tốt, giúp cậu có nhiều thời gian câu dẫn Trang Thiếu Dục hơn.

Trang Thiếu Dục chơi xong một trận bóng, liền kéo áo bóng rổ lên tùy ý lau mồ hôi, lộ ra cơ bụng làm cho nữ sinh ở đây nho nhỏ kinh hô một chút, cho dù các cô biết Trang Thiếu Dục có bạn trai, nhưng nữ sinh thích hắn vẫn là không ít, nữ sinh đến sân bóng rổ đại bộ phận đều là vì hắn cùng Nghiêm Dận Xuyên.

Trang Thiếu Dục thấy cậu đến đây, liền hướng cậu bên này đi tới.

Cậu phi thường thân thiết đưa cho Trang Thiếu Dục một chai nước.

Trang Thiếu Dục vặn nắp uống một ngụm, sau đó nhìn chằm chằm mặt cậu hỏi: "Đeo khẩu trang làm gì?"

Tuy rằng đeo khẩu trang, nhưng vẫn không thể che toàn bộ vết bầm tím.

Cậu theo bản năng che kín chỗ bầm, thấp giọng trả lời: "Không. . . . . ."

Trang Thiếu Dục khẽ nhíu mày nói: "Mặt cậu làm sao vậy? Có phải bị đánh không? Nói cho tôi biết ai đánh cậu."

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, cậu quay đầu lại vừa lúc cùng Nghiêm Dận Xuyên bốn mắt nhìn nhau.

Nghiêm Dận Xuyên ánh mắt lạnh lùng thản nhiên, cậu lại bất giác cảm thấy sợ hãi.

". . . . . . Là em, tự mình không cẩn thận ngã ."

Trang Thiếu Dục có chút không tin: "Thật sao?"

Cậu gật đầu, dùng thanh âm ủy khuất nói: "Tối đó anh không tới, em rất đau lòng không nhìn rõ đường nên mới ngã."

Trang Thiếu Dục ngớ người một lát, lập tức cười nói: "Tại tôi tại tôi, hại mặt cậu xinh đẹp như vậy ngã đến bầm tím, thật là làm cho người ta đau lòng."

Tuy rằng cậu đang nói dối, mà cậu là cố ý nói như vậy, nhưng thái độ Trang Thiếu Dục chẳng hề để ý, làm cho cậu có chút khó chịu.

Cậu rũ mắt không nói lời nào.

Trang Thiếu Dục vỗ vai cậu trấn an nói: "Tôi đảm bảo lần sau nhất định sẽ không lỡ hẹn, tiểu hồ ly đừng giận."

Cậu mềm mại nói: "Em sẽ không giận anh."

Trang Thiếu Dục cười nói: "Tôi biết là tôi làm cậu ủy khuất rồi, cậu muốn cái gì, ca ca mua đến bồi thường cậu."

Cậu ngẩng đầu nhìn Trang Thiếu Dục, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Anh có biết ta nghĩ muốn cái gì."

Trang Thiếu Dục cũng nhìn cậu, nhưng cũng không có trả lời cậu.

Lúc này đội trưởng đội bóng hô tập hơp, thành viên bóng rổ đều chạy lại.

"Là thế này, cuối tuần sau chúng ta không phải cùng với đại học cách vách đánh trận bóng rổ sao, tồi liền muốn cuối tuần tổ chức đặc huấn."

"Hả?"

Dù sao đều là nam sinh viên tuổi trẻ khí thịn, cuối tuần đều muốn đi ra ngoài chơi, cho nên đội trưởng lập tức nói: "Biết các ngươi muốn đi chơi, cho nên không có phải tập ở trường học, chúng ta đi trấn nhỏ tuyên truyền hỏa nhiệt đang hot gần đây, hai ngày một đêm, bao ăn bao ở, buổi chiều huấn luyện vài giờ, thời gian còn lại các cậu đều có thể tự do đi chơi, thế nào?"

Nói như vậy, mọi người mới hưng trí bừng bừng.

Nghiêm Dận Xuyên mặt không chút thay đổi nói với đội trương:"Em không đi."

Biết tính cách hắn nên đội trưởng cũng không miễn cưỡng.

Nghiêm Dận Xuyên không đi cậu ngược lại còn vui vẻ, như vậy cậu muốn cùng Trang Thiếu Dục làm cái gì Nghiêm Dận Xuyên cũng sẽ không biết, cậu sẽ không sẽ bị hắn nhắm vào.

Trang Thiếu Dục kề vào tai cậu nói:"Đến lúc đó chúng ta ở chung một phòng, ca ca sẽ bồi thường cậu thật tốt.

Tâm tình của cậu lập tức tốt lên.

Đến ngày xuất phát, cậu mặc quần áo rồi đi tới điểm tập hợp, chờ cậu lên xe buýt tìm được vị trí của Trang Thiếu Dục lại ngây người, vị trí bên cạnh của Trang Thiếu Dục đã có người ngồi, vẫn là Cố Trạch Tây.

Trang Thiếu Dục ngẩng đầu nhìn cậu một cái rồi thu hồi tầm mắt.

Cậu chỉ có thể trầm mặc đi ra sau, vốn dĩ muốn ngồi vào ghế trống ở hàng ghế sau Trang Thiếu Dục, kết quả phát hiện Nghiêm Dận Xuyên ngồi gần cửa sổ.

Trải qua sự tình lần trước cậu đã có chút sợ Nghiêm Dận Xuyên, cho nên chỉ có thể đi ngồi hang cuối.

Cậu vốn dĩ rất chờ mong lần đi hai ngày một đêm này, hiện tại tâm trang cậu không tốt chút nào

Theo lý mà nói lấy tính cách Cố Trạch Tây sẽ không hứng thú với chuyến đi chơi đặc huấn này, khả năng lớn nhất chỉ có Trang Thiếu Dục gọi cậu ta đến.

Nếu là như thế, vì sao hôm đó Trang Thiếu Dục nói với cậu chuyện ở chung một phòng, ý tứ kia rõ ràng chính là biểu đạt muốn làʍ t̠ìиɦ với cậu.

Muốn chơi cậu sao?

Cậu thật sự là không nghĩ ra, nhưng càng nghĩ càng giận.

Lúc này đoàn đội có nam sinh mang theo bạn gái lên xe, bởi vì là đi chơi, cho nên có vài người đều dẫn theo đối tượng, nhưng bọn họ lên xe cuối cùng, trên xe đã hết ghế đôi rồi.

Hiện tại chỉ còn lại hai chỗ, cạnh cậu và cạnh Nghiêm Dận Xuyên.

Chỗ ngồi cạnh cậu là vị trí tất cả mọi người không muốn ngồi nhất, chỗ bên cạnh Nghiêm Dận Xuyên còn trống là bởi vì tất cả mọi người không dám ngồi cùng hắn.

Nam sinh đó nhìn Nghiêm Dận Xuyên, lại nhìn cậu, sau đó lại nhìn bạn gái hắn.

Cậu đột nhiên còn có dự cảm không lành.

Sau đó cậu nhìn thấy nam sinh kia tiến đến chỗ Nghiêm Dận Xuyên:"Xuyên ca, cái kia, chính là có thể để cho ta cùng ta bạn gái ngồi ở đây không?

Nghiêm Dận Xuyên không lưu tình nói:"Không thể."

Nam sinh kia cũng biết tính cách của Nghiêm Dận Xuyên, nhưng vì bạn gái nên đành phải mặt dày nói:"Cầu Xuyên ca đó, bạn gái tôi say xe, bằng không tôi nhất định không cùng cậu giành chỗ."

Hiện tại trên xe chỉ còn hai chỗ, Nghiêm Dận Xuyên nếu như đáp ứng vậy không phải muốn ngồi bên cạnh cậu sao?!

Cậu một chút cũng không hy vọng cùng Nghiêm Dận Xuyên ngồi cạnh nhau, chỉ có thể thầm cầu nguyện Nghiêm Dận Xuyên không cần đáp ứng.

Kết quả Nghiêm Dận Xuyên trầm mặc vài giây, cầm ba lô đứng lên.

Cậu chỉ có thể ở trong lòng mắng cái: Đệt!