Chương 4, Câu dẫn bạn trai người khác bị đánh
Trang Thiếu Dục lấy ra một tấm thẻ phòng đưa cho cậu:"Cậu đừng về nữa, trực tiếp đến khách sạn này đợi tôi.
Cậu có chút kinh hỉ:"Anh hôm nay không ở cùng Cố Trạch Tây ?"
Trang Thiếu Dục nhéo nhéo cặp mông vừa vểnh vừa mềm mại, kề sát tai cậu trầm thấp nói:"Để tôi xem cậu ở trên giường rốt cuộc có bao nhiêu lẳиɠ ɭơ.
Cậu cười nói:"Được, vậy ca ca nhớ đến nhanh chút, đừng để em chờ lâu nhé."
"Ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ chờ tôi."
Trang Thiếu Dục quay về, cậu lấy di động ra chuẩn bị gọi xe.
Tuy rằng cho là đêm nay cậu làʍ t̠ìиɦ với Trang Thiếu Dục cũng không có nghĩa cậu thành công rồi, nhưng hôm nay sinh nhật Trang Thiếu Dục lựa chọn hắn mà không phải Cố Trạch Tây, vậy cậu hẳn là coi như thắng Cố Trạch Tây một lần nhỉ.
Một bàn tay từ phía sau cậu đột nhiên vươn tới đoạt đi điện thoại trong tay cậu. Cậu kinh ngạc một chút, nghĩ người nào lá gan lớn như vậy, quang minh chính đại mà cướp bóc?
Quay người lại thấy người cầm điện thoại là Nghiêm Dận Xuyên liền ngẩn người.
Ngón tay Nghiêm Dận Xuyên bấm màn hình điện thoại không biết đang làm thao tác gì, cậu muốn cướp điện thoại về nhưng bị đối phương nghiêng người tránh thoát.
"Cậu làm gì vậy? Cướp điện thoại tôi làm gì?"
Nghiêm Dận Xuyên bấm màn hình hai cái, sau đó ném điện thoại cho cậu.
Cậu vội vã luống cuống tay chân tiếp được điện thoại, sau đó phát hiện Nghiêm Dận Xuyên đem đơn đặt xe của cậu hủy bỏ.
"Không phải chứ, cậu hủy xe tôi gọi làm gì?"
Nghiêm Dận Xuyên liếc cậu một cái, sau đó đem thẻ phòng Trang Thiếu Dục đưa cậu xé đôi.
"Cậu làm gì vậy! ! !” Vừa rồi cậu cầm điện thoại với thẻ phòng cùng nhau, cho nên lúc Nghiêm Dận Xuyên cướp đi điện thoại thì thẻ phòng cũng bị cướp mất.
"Tại sao phải giống trai bao câu dẫn bạn trai người khác?"
Nghiêm Dận Xuyên là giọng trầm, giọng nói tràn ngập từ tính, nhưng hắn lại dùng giọng nói êm tai đi nói lời khó nghe như vậy.
Bộ Lỗi trước mắt nhiều người như vậy châm chọc cậu cậu cũng không quá tức giận, nhưng Nghiêm Dận Xuyên một câu trai bao này cậu lại cảm thấy được chính mình sắp bùng nổ rồi.
Nhưng cậu lại không giận mà cười:"Tôi chỉ là theo đuổi người mình thích.”
Nghiêm Dận Xuyên cười lạnh nói:"Không có đối tượng gọi là theo đuổi, cậu cái này gọi là không biết xấu hổ."
Cậu biểu tình cứng ngắc một chút, nhưng vẫn ép buộc chính mình duy trì nụ cười:"Bình thường nhìn cậu một câu cũng lười nói, hiện tại vì Cố Trạch Tây thật đúng là phí tâm tư nhỉ.”
"Nếu cậu đã thích Cố Trạch Tây, tôi cướp đi Trang Thiếu Dục không phải cậu liền có cơ hội sao?”
Cậu vốn vĩ là muốn đi WC tình cờ gặp Cố Trạch Tây, cùng cậu ta nói thêm vài câu là có thể chọc đến thành trì trong lòng cậu ta, không nghĩ tới lại thấy Nghiêm Dận Xuyên đứng ở cửa WC, cậu bèn trốn vào một góc.
Sau đó cậu lén lút thò đầu, liền thấy Nghiêm Dận Xuyên thời điểm Cố Trạch Tây đi ra đưa cho hắn một cái khăn tay.
Cố Trạch Tây còn sửng sốt một chút, sau đó mới nói cám ơn.
Xem phản ứng của Cố Trạch Tây, cũng không phải là rất thân với Nghiêm Dận Xuyên.
Thích một thì người giấu không được ánh mắt, ví như ánh mắt Cố Trạch Tây nhìn Trang Thiếu Dục. Cho nên khi Nghiêm Dận Xuyên nhìn Cố Trạch Tây cúi đầu lau tay lộ ra cái loại ánh mắt này, cậu liền hiểu được. Cố Trạch Tây ngẩng đầu, trong nháy mắt Nghiêm Dận Xuyên liền thu hồi cảm xúc, nhưng cậu trốn trong góc lại thấy được rõ ràng. Thì ra Nghiêm Dận Xuyên cũng thích Cố Trạch Tây, chẳng trách, chẳng trách hắn đột nhiên nhắm vào cậu. . . . . . . . . . . .
Phát hiện chính mình là tự mình đa tình, cậu đột nhiên tức giận, kỳ thật cậu cũng biết Nghiêm Dận Xuyên không có khả năng sẽ thích cậu, lúc trước sở dĩ cậu cho rằng như vậy, đại khái là bởi vì vì. . . . . . cậu muốn Nghiêm Dận Xuyên thích cậu đi.
Nghiêm Dận Xuyên lạnh lùng nói:"Tôi không cần."
Cậu cười nhạo nói:"Như vậy xem ra cậu là càng thích làm kỵ sĩ?"
Nghiêm Dận Xuyên không để ý đến cậu.
Cậu xoay người nhặt thẻ phòng bị xé đôi trên đất lên, ngữ khí kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói:"Âm thầm hy sinh không có được hồi báo, lại nói tối nay Trang Thiếu Dục chủ động mời tôi, cũng không phải là tôi câu dẫn hắn.”
Nghiêm Dận Xuyên nhìn cậu từ trên xuống dưới, thản nhiên nói:"Cậu mặc thành như vậy, còn không phải câu dẫn?"
Cậu mặc một cái áo sơ mi màu đỏ thẫm tơ lụa, còn cởi đến cúc áo ở giữa, mặt trên rộng mở tới xương quai xanh, phía dưới một bên áo nhét vào trong quần, một bên khác xuyên qua áo sơ mi có thể thấy cái bụng trắng nõn của cậu, thân dưới là một cái quần màu đen bó sát, tôn lên cái mông cong cùng hai chân thon dài thẳng tắp, hai bên đùi rách 2 cái lỗ to, nhìn ra bên trong đùi thịt trắng nõn, còn có trên cổ hắn đeo một cái vòng cổ ren, toàn thân mặc như vậy kết hợp với khuôn mặt yêu nghiệt, thoạt nhìn rất lặng lơ.
Cậu nở nụ cười, không có phản bác.
"Nhưng hôm nay là Thiếu Dục ca ca chủ động hẹn tôi, nghiêm khắc nói này cũng không phải một mình tôi sai nhỉ?"
"Đừng ở trước mặt tôi phát tao.”
"? "
Nghiêm Dận Xuyên chết tiệt, bình thường nói ít là vì bịt cái miệng ác độc này sao?
Nghiêm Dận Xuyên lãnh đạm nói:"Cậu đừng đi là được.”
Cậu vốn muốn là nói dựa vào cái gì, nhưng nghĩ lại lại cười nói:"Muốn tôi không đi? Tôi đây không phải thiệt sao? Trừ phi đêm nay đổi thành cậu bồi tôi.”
Nghiêm Dận Xuyên khẽ nhíu mày:"Chạm cậu tôi ngại bẩn.
Cậu thật sự là tức đến cười, rốt cuộc nhịn không được trào phúng nói:"Ha ha, tôi bẩn? Cậu cho là Cố Trạch Tây cũng rất sạch sẽ? Cậu ta chẳng qua chỉ là loại trai bao biết giả thanh cao!"
Thời điểm ngã trên mặt đất, cậu trước hết cảm nhận được không phải cánh tay đau đớn, cũng không phải thân thể đau đớn nện ở trên mặt đất, mà là mặt trái bị đấm cho một quyền rất mạnh.
Đầu tiên là tê rát, sau đó là đau nhức, sau đó là nóng rát.
Sau đó cơ thể mới cảm nhận được đau đớn.
Lúc Nghiêm Dận Xuyên vung nắm đấm cậu thậm chí chưa kịp phản ứng, đến khi lại lấy lại tinh thần thì người đã bị đánh ngã xuống đất.
Cậu khó tin mở to hai mắt, bởi vì rất đau nên giọng nói nghẹn ngào:"Dựa vào cái gì đánh tôi?!"
Nghiêm Dận Xuyên lạnh lùng vô cảm nói:"Cậu thiếu đánh.”
"Con mẹ mày"
"Còn muốn bị đánh?”
Nghiêm Dận Xuyên cũng không giống tùy tiện nói, cậu thức thời ngậm miệng, tuy rằng trong lòng cậu đã tức đến oanh tạc, cậu hận không thể lập tức gϊếŧ Nghiêm Dận Xuyên, nhưng cậu biết rõ chính mình vốn đánh không lại đối phương, chỉ có thể âm thầm ghi hận.
Nghiêm cẩn xuyên đột nhiên đi tới hướng cậu, cậu sợ tới mức lùi về sau.
Nghiêm Dận Xuyên vươn tay, cậu nghĩ đến Nghiêm Dận Xuyên lại muốn đánh cậu, trực tiếp nhắm hai mắt lại.
Giây tiếp theo Nghiêm Dận Xuyên kéo cậu từ trên mặt lên lôi cậu đi. Cậu thất kinh giãy dụa, nhưng Nghiêm Dận Xuyên nắm cổ tay cậu chặt đến phát đau, cậu giãy không ra.
"Cậu, cậu làm gì? Cậu định làm gì? Cậu kéo tôi đi đâu?" Nghiêm Dận Xuyên lạnh giọng nói:"Câm miệng.
Cậu liền sợ hãi không dám hé răng.
Nghiêm Dận Xuyên lôi cậu ngồi trên xe taxi, sau đó nói tên trường bọn họ, cậu mới biết được Nghiêm Dận Xuyên chỉ là muốn đưa cậu về trường.
Tuy là như thế, cậu hiện tại vô cùng sợ hãi Nghiêm Dận Xuyên, cho nên cậu cố gắng đem chính mình ngồi lui sang bên cạnh tận lực không chạm vào Nghiêm Dận Xuyên.
Lúc nhỏ tuy rằng cậu bị người khác ức hϊếp, nhưng chưa từng bị đánh qua.
Sở dĩ không bị người đánh qua, toàn bộ công lao đều thuộc về khuôn mặt xinh đẹp này.
Thời điểm cậu bị khi dễ cũng là tiểu học, khi đó mọi người còn nhỏ đều không hiểu chuyện.
Cậu trời sinh là đồng tính luyến ái, tiểu học đã phát hiện chính mình hứng thú với các bạn nam, bởi vì hâm mộ nữ chính kịch truyền hình luôn có có suất khí thâm tình nam diễn viên yêu thương, cho nên có cậu thích bắt chước bộ dáng cùng cách nói chuyện của con gái, tự nhiên để cho người khác cảm thấy được cậu rất đàn bà.
Các bạn nam cảm thấy được cậu rõ ràng là nam nhưng bộ dạng lại giống như con gái, cho nên liền cười nhạo trêu chọc cậu, nhưng là bọn họ vẫn muốn chơi cùng cậu, dù sao thì cũng là học sinh tiểu học, khi dễ cậu để cho cậu chú ý.
Cậu sơ trung thời điểm diện mạo đã rất xuất chúng, nam sinh nữ sinh thầm mến cậu cũng không ít, thậm chí có rất nhiều nam sinh khác lớp muốn làm ca ca của cậu.
Lên trung học cũng là xinh đẹp có tiếng trong trường, vài lần bạn học kéo nhau đến muốn lột quần áo cậu xem cậu có phải nam sinh thật không, cũng may bạn học cùng trường lúc trước thay cậu giải vây.
Cậu còn nghe nói khi đó lớp bên cạnh có một thẳng nam vẫn luôn thầm mến cậu đến tốt nghiệp, cũng không tin tưởng cậu là nam sinh. . .
Cho nên cậu cho tới bây giờ chưa từng bị người đánh qua, lại còn là đánh vào mặt.