Chương 6, Ta thật sự thực rất thích ngươi mới lạ
Nghiêm Dận Xuyên ngồi xuống cạnh cậu, nhưng từ đầu tới cuối không thèm cho cậu một ánh mắt.
Cậu không quan tâm, chỉ yên lặng dịch sang bên cạnh tựa vào cửa sổ.
Bọn họ tới cái trấn nhỏ phải hơn hai giờ, cậu ngồi xe có một tật xấu, chính là bất luận lộ trình dài ngắn đều sẽ ngủ say.
Trước kia cậu không cho rằng đây là một tật xấu, tuy rằng thường thường bởi vì ngồi quá trạm mà đến muộn hoặc là bỏ lỡ trạm xe về nhà, thẳng đến khi đầu bị một bàn tay thô bạo đẩy ra, cậu đột nhiên bừng tỉnh, nhìn thấy ánh mắt không vui của Nghiêm Dận Xuyên.
Cậu mới phát hiện có thể lúc mình ngủ dựa vào người Nghiêm Dận Xuyên, cậu rất nhanh ngồi lại ngay ngắn, nhưng một lúc sau cậu lại ngủ mất, sau đó lại bị đẩy them hai lần, cậu mới bắt đầu ảo não vì sao mình lại có tật xấu này.
Nhưng cậu vẫn là không duy trì được hai mắt, sau cùng vẫn lại ngủ rồi, cậu chỉ có thể ở trong tiềm thức cảnh cáo chính mình không được ngủ sang bia kia.
Lần này còn thật sự một đường ngủ thẳng tới cuối, cậu không còn bị đẩy tỉnh nữa.
Nhưng không phải cậu không dựa vào trên người Nghiêm Dận Xuyên, mà là Nghiêm Dận Xuyên đổi chỗ với người ngồi cạnh hắn.
Ha, con mẹ mày.
Sau khi tới nơi, đội trưởng dẫn bọn họ vào một căn homestay, thời điểm sắp xếp phòng, các cặp đôi đương nhiên đều ở chung phòng, cho nên Trang Thiếu Dục đương nhiên cũng sẽ ở cùng Cố Trạch Tây.
Cậu có chút bực bội, tiếp nhận thẻ phòng cũng không để ý người ở cùng phòng là ai.
Kết quả cậu vào phòng không bao lâu liền thấy Nghiêm Dận Xuyên mở cửa phòng đi vào liền hoảng sợ: "Cậu, cậu sao lại ở phòng này?! !"
Nghiêm Dận Xuyên chỉ quét mắt liếc cậu một cái, không phản ứng cậu.
Cậu trực tiếp rời phòng đi tìm đội trưởng.
"Vì sao lại xếp em cùng phòng với Nghiêm Dận Xuyên chứ?"
"Hả? Là cậu ta tự yêu cầu đó."
Cậu ngẩn người: " yêu cầu của hắn?"
Đội trưởng gật đầu nói: "Đúng.”
Cậu không hiểu vì sao Nghiêm Dận Xuyên lại chủ động yêu cầu cùng cậu ở chung phòng, nhưng hiện tại cậu cũng không muốn quản chuyện này: "Không phải, em, em với cậu ta quan hệ không tốt lắm, em có thể đổi phòng không?"
Đội trường có chút khó xử nói: "Phòng đều bố trí xong rồi, hẳn là không có ai muốn đổi, nếu cậu như thật sự không muốn ở cùng cậu ta, chỉ có thể tự đi thuê phòng ."
"Chẳng qua lại thuê cũng chỉ có thể chính cậu tự trả.”
"Vậy được, em biết rồi."
Bảo cậu ở cùng phòng với Nghiêm Dận Xuyên, buổi tối không chừng đều không ngủ được, ai biết Nghiêm Dận Xuyên có thể đột nhiên nhìn cậu khó chịu lại đánh cậu hay không? Cậu thà rằng tự trả tiền thuê phòng khác.
Cậu đến đại sảnh, quầy lễ tân lại vây quanh đến mười người trẻ tuổi đang thuê phòng, nhiều người như vậy, cậu không muốn qua đó chen chúc, liền ngồi ở sô pha gần đó đợi.
Cúi đầu chơi di động một lát, đột nhiên cảm giác phía trước giống như đứng một người, sau khi cậu ngẩng đầu nhìn rõ là ai, liền nhíu mày.
Đối phương lại căng khóe miệng lộ ra răng nanh cười nói: "Thật đúng là cậu nha, Kỉ Cẩn."
Nói chuyện không phải ai khác chính là tên tra nam không biết xấu hổ - bạn trai cũ cao trung xứng đang bị xe đâm chết ngàn vạn lần Tưởng Phóng.
Cậu lạnh mặt đứng lên, không đếm xỉa đến hắn trực tiếp rời khỏi.
Kết quả Tưởng Phóng cố ý chặn đường đi của cậu.
Cậu khó chịu nói: "Tránh ra!"
Tưởng Phóng cà lơ phất phơ nói: "Thôi đi Kỉ Cẩn, lâu như vậy không gặp, tùy tiện tới nơi này chơi cũng có thể gặp nhau, đây là duyên phận a, cùng nhau chơi một chút chứ."
Cậu trợn mắt: "Ai mẹ nó muốn chơi cùng anh, tôi chơi với chó còn hơn chơi với anh."
Tưởng Phóng lộ ra nụ cười bỉ ổi, một bàn tay thừa cơ vòng qua eo cậu "Xem lời cậu nói này, đừng quên trước kia cậu cùng ta ở trên giường chơi có bao nhiêu vui vẻ."
Cậu chán ghét đầy mặt, dùng sức đẩy Tưởng Phóng ra: "Cút ngay, đừng chạm vào tôi, ghê tởm."
Tưởng Phóng cũng có chút không vui nói: "Cậu giả vờ với tôi làm gì hả Kỉ Cẩn, cậu có bao nhiêu tao tôi còn không biết sao?"
Cậu bị kích động, không khống chế được cao giọng nói: "Tôi có bao nhiêu tao liên quan gì đến anh? Anh mẹ nó lúc trước cắm sừng tôi, tra tôi, bây giờ còn có mặt mũi đến dây dưa với tôi?"
Hét xong cậu liền hối hận, đại sảnh vốn dĩ ồn ào đều im lặng, tất cả mọi người đều ghé mắt nhìn về phía bọn họ.
Tuy rằng hiện tại độ bao dung xã hội này đối với đồng tính luyến ái đã vô cùng lớn, nhưng những lời cậu hét rất mất mặt, mặt cậu lập tức đỏ bừng, Tưởng Phóng cũng bởi vì xấu hổ mà cúi đầu chuồn mất.
Cậu sờ sờ cái mũi, bước nhanh rời khỏi đại sảnh.
Cậu không biết lúc cậu đi ra ngoài, trước quầy lễ tân có một nam sinh vóc dáng cao lớn nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu, cho đến khi cậu biến mất ở cửa lớn.
Cậu ở bên ngoài đi dạo một lúc, thời điểm trở về trong đại sảnh đã không còn ai.
Cậu đến trước quầy lễ tân: "Xin chào, tôi muốn thuê một gian phòng."
Lễ tân tiểu thư mặt lộ vẻ xin lỗi nói: "Xin lỗi quý khách, hôm nay homestay đã hết phòng trống rồi."
Vốn dĩ tâm trạng cậu của đã rất kém, hiện tại thì hay rồi, trực tiếp kém tới cực điểm.
Cậu trở lại phòng, thấy Nghiêm Dận Xuyên nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Cậu đột nhiên thấy thực khó chịu, liều mạng hỏi: "Tôi nghe đội trưởng nói là cậu chủ động yêu cầu ở phòng này, tại sao? Cậu không phải rất ghét tôi à, vì cái gì còn muốn ở cùng phòng với tôi? Cậu đừng có mà nói cho tôi biết là bởi vì Cố Trạch Tây!"
Có lẽ là nghe thấy tên của Cố Trạch Tây, Nghiêm Dận Xuyên lúc này mới giương mắt nhìn cậu, ngữ khí lãnh đạm nói: "Lại làm sao nữa?"
Cậu bị tức đến cười: "Không phải, cậu thật thú vị đó Nghiêm Dận Xuyên, cậu thật đúng là làm kỵ sĩ đến nghiện rồi? Ở sau lưng yên lặng hy sinh tỏ vẻ chính mình thâm tình?"
Trách không được rõ ràng nói không đến kết quả lại đến đây, xem ra cũng là bởi vì vi Cố Trạch Tây.
Ánh mắt Nghiêm Dận Xuyên trầm xuống, sau đó đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.
Cậu lập tức kinh sợ rồi, sợ tới mức lùi đến cửa.
Nghiêm Dận Xuyên xuống giường hướng cậu đi tới, cậu muốn mở cửa trốn chạy, kết quả tay quá run căn bản mở cửa không ra.
Nghiêm Dận Xuyên nâng tay lên, cậu sợ hãi trực tiếp bưng kín mặt nhắm hai mắt lại.
Nhưng năm đấm trong dự đoán cũng không có hạ xuống, Nghiêm Dận Xuyên đẩy cậu ra, sau đó mở cửa phòng rồi đi ra ngoài.
Cậu lúc này mới nhẹ nhõm thở một hơi, ôm ngực điều chỉnh nhịp tim.
Mẹ nó, cậu vừa nãy thật sự bị dọa rồi. cậu còn tưởng rằng Nghiêm Dận Xuyên muốn đánh cậu, lần sau vẫn là không nên mở miệng, Nghiêm Dận Xuyên quá đáng sợ.!
Buổi chiều thời điểm đặc huấn Cố Trạch Tây không đến.
Trang Thiếu Dục đánh xong một trận bóng liền đến cạnh cậu ngồi xuống: "Trạch Tây cảm thấy hứng thú với nơi này, biết chúng ta tới đây thì nói muốn cùng nhau đến."
Cậu nhu thuận gật đầu, nhưng ngữ khí u oán nói: "Không sao, dù sao thì ca ca chỉ cần nhớ rõ em luôn chờ anh là được rồi."
Trang Thiếu Dục khẽ cười nói: "Nhìn cậu nói đáng thương như vậy, ca ca đều nghe đến đau lòng rồi."
Mặc kệ là thật tâm đau hoặc là giả tâm đau, dù sao Trang Thiếu Dục còn cùng cậu giải thích liền đại biểu cậu vẫn có cơ hội.
"Nếu ca ca thật sự đau lòng ta, buổi tối có thể hay không bỏ xuống bảo bối của anh theo em ra ngoài đi dạo?"
Trang Thiếu Dục có chút đăm chiêu cười, cũng không có lập tức trả lời.
Cậu cúi đầu, ngữ khí mang theo chút nghẹn ngào: "Hai lần, bị bỏ rơi đều là em."
"Em biết em cái gì cũng không đúng, không có quyền yêu cầu anh cái gì, nhưng Thiếu Dục ca ca, em thật sự rất thích anh, em chỉ là muốn giữa em cùng cậu ta, anh lựa chọn em một lần?"
"Có thể chứ?"
"Ngươi đều nói như vậy rồi, sao tôi có thể nỡ lòng cự tuyệt cậu đây."
Cậu nở nụ cười, lén câu ngón út của Trang Thiếu Dục, mang theo giọng mũi nói: "Vậy ca ca, em chờ anh, lần này đừng lại để em chờ vô ích nữa, được không?"
Trang Thiếu Dục trực tiếp nắm tay cậu, cười nói: "Sẽ không, tiểu hồ ly."