Toàn Vũ Trụ Không Có Một Cây Thực Vật

Chương 30

Mặc Tu ngửi được mùi hương mê người từ gạo vỏ sò, mới đột phá tầng giam cầm tinh thần cuối cùng hoàn toàn tỉnh lại.

Hơn nửa tháng nay, từ khϊếp sợ, hoài nghi, tìm tòi nghiên cứu, lo âu ban đầu, đến cuối cùng, anh đã bình tĩnh đón nhận mọi chuyện xảy ra ở ốc đảo nhỏ, và đã quen với việc đĩa bay nhỏ sẽ đáp xuống ốc đảo vào đúng 7 giờ sáng mỗi ngày.

Sau đó, thiếu nữ mặc đồ tác chiến của chiến đội Tham Lang nhảy từ trên đĩa bay xuống, theo sau là robot nhỏ sẽ ôm đứa bé chỉ biết ê a vui vẻ chạy theo phía sau.

“Tiểu Tứ, ngươi phải bảo vệ Tô Lý cho tốt nha, tỷ tỷ đi trước xem hoa cỏ như thế nào.”

“Tô Lý, chờ những cây đào trong vườn ra hoa và kết trái, chúng ta sẽ có đào để ăn."

“Đệ không thể giẫm lên ruộng lúa bên hồ, bên trong sẽ mọc ra gạo trắng, mềm mại.”

Thanh âm thiếu nữ thanh thúy kiều kiều có tiết tấu độc lạ, âm cuối lên cao một nốt, tạo cho người ta một cảm giác thích thú không thể giải thích được, như thể mọi thứ đang bùng nổ và tràn đầy hy vọng.

Anh thích nghe cô nói chuyện, thích ngắm nhìn cuộc sống hàng ngày ấm áp của cô và Tô Lý.

Trong hơn 30 năm kể từ lúc Mặc Tu ra đời, anh đã chứng kiến

đủ loại người, cho dù đó là người xuất thân từ danh môn quý tộc Tử Tinh , hay tinh tặc hùng thần tàn sát Casa, hay là những công dân sống mơ màng ở khu bảy, mỗi người vừa sinh ra đã được định sẵn ngay từ đầu, chúng ta có cùng một địch nhân trong suốt hành trình cuộc đời này —— dị thú và bức xạ.

Nỗi kinh hoàng về cái chết bao trùm lên tất cả mọi người, mọi người bị tước đi niềm vui và hy vọng ngay từ khi bắt đầu hiểu biết, và phải vật lộn giữa sự sống và cái chết.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy một người lưu vong tràn đầy hy vọng với một nụ cười rạng rỡ.

Không sai, người lưu vong, Thượng tướng Tu đại nhân thân tâm chấn động, nhất là người lưu vong này có thể trồng được các loại cây trân quý chỉ có trong sách của viện nghiên cứu Tử Tinh.

Cây đào, cây lê, bông, lúa nước, tùng bách, mỗi loại đều có thể khiến cho toàn bộ Tinh Tế oanh động, và có thể khiến cho những lão giả trong làm viện nghiên cứu kích động đến sôi trào mạch máu, suốt bay về Hắc Tinh mười hai vực.

Có lẽ, đây chính là hy vọng Tinh Tế.

Thực vật có thể sống sót, các đại tinh vực sắp sửa mở ra một cuộc sống mới.

Với hy vọng như vậy, thượng tướng Tu đại nhân ngày qua ngày mà chữa trị tinh thần lực bị hao tổn của mình, chờ đến khi ngửi thấy mùi thơm mê người thuần khiết từ gạo vỏ vò, đột phá tầng giam cuối cùng, tỉnh lại.

Mùi hương tinh khiết từ gạo vỏ sò khơi dậy cho Thượng tướng Tu đại nhân ăn, đặc biệt trong nửa tháng này, mỗi ngày đều nghe thấy Tô Kiều làm đồ ăn ngon, nam nhân sớm đã bị ngược thương tích đầy mình, và ham muốn ăn uống đã lấn át mọi thứ.

Anh thật sự rất đói bụng, rất đói bụng!

Tô Kiều bắt gặp ánh mắt của anh, nhìn thấy con ngươi sâu thẳm của người kia, cả kinh một câu đều nói không nên lời. Nguyên lai thật sự có người có đôi mắt thâm thúy giống như đáy biển, trầm tĩnh, xinh đẹp như vậy.

“Ngươi tỉnh?” Tô Kiều thấy đối phương hơi hơi nhắm mắt, khuôn mặt anh tuấn lãnh đãm lộ ra vài phần tái nhợt, lúc này mới bừng tỉnh, nhanh chóng hỏi.

Mặc Tu chớp chớp mắt, thân thể đau đớn như bị xé nát, hai chân không có cảm giác, giật giật tay, đều truyền đến cảm giác đau đến thấu xương.

Sức chịu đựng của nam nhân này phải nói là biếи ŧɦái, gật gật đầu nhưng không thể phát ra âm thanh.

Toàn thân anh, trừ bỏ khuôn mặt và cơ giáp chặt chẽ bảo vệ tâm mạch, các bộ phận còn lại trên cơ thể anh đều bị tổn thương nặng do bức xạ.

“Ngươi không thể nói chuyện?” Tô Kiều sửng sốt một chút, thấy đối phương chỉ là nháy mắt, gật đầu, phần lớn không có động tác khác, lập tức khâm phục, như vậy mà chưa chết, ý chí sinh tồn rất mạnh mẽ.

Ban đầu cô còn có chút lo lắng, không biết đối phương là người nào, có tâm tư khác hay không, có thể gây bất lợi cho cô và Tô Lý, lúc nãy thấy nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của của nam nhân, và bộ dạng bình tĩnh tự tại, Tô Kiều có một sự tin tưởng không thể giải thích được.

Người này trời sinh đã có siêu năng lực, khiến người ta bất tri bất giác tin tưởng.

Bỏ qua chuyện Mặc Tu không nói được, một chút băn khoăn cuối cùng của Tô Kiều đều tan đi, mắt hạnh cong lên, ở đây dưỡng thương cho thật tốt, tốt nhất là không có nhà để về, cô sẽ thu lưu hắn, cho hắn ăn uống, thì cô sẽ có một người giúp đỡ.

“Ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi, chỉ cần gật đầu và lắc đầu.” Tô Kiều nhếch miệng cười nói.

Đối phương gật gật đầu.

“Ta cứu ngươi, thì phải biết báo đáp lòng tốt của người khác, hiểu không?” Tô Kiều bắt đầu chậm rãi dụ dỗ nàng

Thượng tướng đại nhân hơi kinh ngạc, đồng tử màu hổ phách càng thêm thâm trầm, khóe môi hơi cong, sau đó gật gật đầu.

“Nơi này là tinh cầu Tử Thần, ngươi là một người không có thân phận rất khó sống sót, ta hào phóng thu nhận ngươi, lo chỗ ăn uống, chỗ ở cho ngươi, chờ thân thể ngươi tốt lên, làm công cho ta ba năm, thế nào? Ngươi đồng ý thì gật đầu, không đồng ý thì lắc đầu.” Tô Kiều khẩn trương mở to mắt to nhìn hắn.

Cô không phải là người nơi này, đối với một số thứ ở Tinh Tế cô hoàn toàn không biết gì cả, hơn nữa cô tính toán gom góp đủ tiền, liền dẫn theo Tô Lý ra khỏi Hắc Tinh mười hai vực, vì vậy cô luôn muốn kéo theo một đồng phạm, một là tiếp thêm sức, hai là có rất nhiều chuyện nữ nhân không tiện ra mặt.

Mà người nam nhân trước mắt này là người không có thân phận, còn không thể nói chuyện, không có thiết bị kết nối cá nhân, không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, bị tàn tật đang chờ chữa trị, sẽ không tiết lộ bí mật về thực vật trong ốc đảo, còn có một túi khí an toàn chạy trốn trân quý như vậy, kiến thức khẳng định rất rộng, người này còn nợ cô một mạng, sau khi suy nghĩ tới lui, Tô Kiều đều cảm thấy nam nhân này là một lựa chọn hoàn hảo, vấn đề duy nhất chính là, trước tiên cô phải chữa thương cho anh, mới có thể có một người lao công lâu dài.

Mặc Tu nghe được cho ăn cho ở, lại ngửi được mùi thơm gạo vỏ sò tản ra trong không khí, không chớp mắt gật đầu.

Cho dù Tô Kiều không đưa ra yêu cầu, kế hoạch ban đầu của anh là che giấu thân phận của mình và ở bên cạnh cô gái nhỏ này để bảo vệ cô , bí mật trên người cô thật sự quá kinh thiên.

Tuy nhiên, Mặc Tu vẫn nhìn thấy trong mắt Tô Kiều vẫn tồn tại một tia nghi ngờ và đề phòng, lập tức cảm thấy may mắn mình không thể nói chuyện, là người tàn phế không có uy hϊếp lớn, không có thân phận, nếu không với sự cảnh giác của Tô Kiều, sợ là rất khó lưu lại.

Tô Kiều thấy anh nhanh chóng đồng ý, từ đầu tới cuối vẻ mặt đều rất bình tĩnh, cô luôn cảm thấy người đàn ông này không có biện pháp khống chế, nhưng sự việc đã đến bước này, người này cũng thấy phát hiện ra ốc đảo thực vật, cô chỉ có thể phóng theo lao, kéo người vào dưới trướng mình.

Đi một bước tính một bước, là phúc không phải họa, là họa tránh không được. Cô tin tưởng vào trực giác cảu mình.

“Vậy thì chúng ta cứ quyết định như thế, tôi kêu Tô Kiều Từ nay, chúng ta sẽ ở trên cùng một con thuyền, phải đồng tâm hiệp lực, biết không?” Tô Kiều cười nói.

Người đàn ông gật gật đầu, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, ừm, chào Tô Kiều, tôi là Mặc Tu.

Khi Tô Kiều nói chuyện với anh, cháo từ bếp điện từ nồi cháo tản mát ra mùi thơm nồng, cô nhanh chóng nhấc nắp lên, dùng thìa khuấy đều cháo vỏ sò, chỉ thấy gạo vỏ sò tuyết trắng đặc quánh lại, còn có thể kéo sợi, cực kỳ giống tuyết yến cô ăn kiếp trước.

Tô Kiều nuốt nước miếng, trong mắt hiện lên những ngôi sao nhỏ, cô không nhớ nổi mình đã bao lâu không ăn cơm rồi, hơn nữa gạo hình vỏ sò có thể nấu thành cháo.

Tô Kiều cho một chút muối vào cháo, sau đó rửa sạch cỏ linh lăng và cỏ thanh minh, thái nhỏ rồi cho vào cháo, bỗng thấy cháo trắng như tuyết mọc đầy những loại cỏ có màu xanh biếc, ăn được, trông rất đẹp mắt.

Tô Kiều duỗi cổ, hít thật mạnh, sau đó mới cảm thấy mỹ mãn đậy nắp lại, kêu robot nhỏ mang theo Tô Lý trở về ăn cơm.

Vừa ngẩng đầu, cô đã nhìn thấy đôi mắt phượng màu hổ phách của Mặc Tu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đầy khát khao muốn ăn.

“Đừng nóng vội, ai tới cũng có phần.” Đôi mắt to đen láy của Tô Kiều đảo qua, cô lập tức nảy ra ý tưởng, chỉ cần người đàn ông này có điểm yếu thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng. Có thể thu phục được người làm công lâu năm hay không, phải phụ thuộc vào gạo Tinh Tế này rồi.

Người đàn ông nghe vậy, mắt phượng lóe lên tia sáng, trái tim lạnh lẽo lâu năm đột nhiên có chút mềm mại không thể giải thích được.

Chờ robot nhỏ ôm Tô Lý nhảy nhót trở về, vừa lúc Tô Kiều bác nồi điện từ ra, lấy ra ba cái chén và muỗng.

Trước đó Tô Kiều đã mua nguyên bộ nồi ấm chén, ngay cả chén nhỏ cho Tô Lý, cô cũng mua hai cái.

Đầu tiên múc cho Mặc Tu một chén lớn cháo gạo vỏ sò, Tô Kiều thấy anh giãy giụa muốn động đậy, tay chống lên giường đá run rẩy, lập tức nói: “Tôi sẽ kêu tiểu Tứ đút cho anh.”

Robot nhỏ nghe thấy tên mình, lộc cộc đi tới, lấy chén cháo trong tay Tô Kiều, chuẩn bị đút cho anh như đút cơm cho Tiểu Tô Lý.

Ánh mắt người đàn ông thâm thúy, nâng hai bàn tay không phát run lên, đè lại tay Tô Kiều, khó khăn viết lên mu bàn tay cô một chữ: “Trạch”.

Trạch là tên do mẹ anh đặt, trước khi thành niên anh vẫn luôn gọi là Mặc Trạch, sau đó vì tiếp nhận vị trí của cha anh, vào quân khu, lão viện trưởng đã lấy cho anh một chữ Tu, hy vọng anh tu dưỡng tốt bảo vệ tề gia và tinh cầu bình yên, đặt rất nhiều hy vọng vào anh.

Sau này anh lại nổi bật ở Tinh Tế với cái tên Mặc Tu, nhưng chữ Trạch vẫn luôn là kỳ vọng mà mẹ anh mong đợi.

Tô Kiều sửng sốt một chút, hỏi: “Ngươi tên Trạch?”

Mặc Tu gật gật đầu, sau đó chịu đựng cơn đau cơ bắp bị xé rách, mấp máy môi, run rẩy giơ tay, cầm lấy cái muỗng, tự mình ăn cháo.

Tô Kiều thấy thế, lại là sửng sốt, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt, trên trán toát ra mồ hôi lạnh của anh, vẫn không động tay, không khỏi nhìn anh bằng con mắt khác.

Sự kiên trì và chịu đựng của người đàn ông này ngoài sức tưởng tượng của cô. Khó trách có thể dưới tình huống đó, còn có thể sống sót.

“Ê a ~” Tô Lý đang ngồi trên chiếc đệm nhỏ non nớt kêu một tiếng, vỗ tay nhỏ, đôi mắt to đen ngấn nước nhìn Tô Kiều, ngao, đói bụng.

Tô Kiều vừa thấy, ngay lập tức vui vẻ, vội vàng lấy cho cậu một chén nhỏ cháo gạo vỏ sò, cầm muỗng nhỏ, cười nói: “Tỷ tỷ đút Tô Lý ăn cháo.”

Tiểu gia hỏa hưng phấn phịch một cái, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống, mở to miệng nhỏ, mong chờ được đút.

Trước khi Tô Kiều cho cậu bé ăn, tự nếm thử hương vị cháo trắng, cháo gạo vỏ sò đặc sệt, mang theo mùi hương nhẹ, tan ngay trong miệng, mềm mịn, ăn vào miệng còn cảm nhận được mùi thơm, so với cháo kiếp trước cô ăn còn ngơn hơn mấy lần.

Tô Kiều hai mắt sáng lên, liếʍ liếʍ khóe môi, sau đó thổi cho bớt nóng, đút cho Tô Lý ăn.

Tô Lý không kén ăn, cho cái gì ăn cái đó, chỉ là cậu sẽ ăn ít đi khi không thích, Tô Kiều đút cho cậu một muỗng, liền thấy tay nhỏ tiểu gia hỏa hưng phấn kéo lấy ngón út cô, miệng nhỏ lại mở ra, còn muốn ăn.

Tô Kiều sờ sờ cái đầu nhỏ lông xù của cậu, cười tủm tỉm tiếp tục đút cho cậu.

Mà bên kia, lần đầu tiên Thượng tướng Tu đại nhân nếm được mùi vị của gạo, bị sự mềm mịn và thơm ngát làm cho kinh sợ, đây là gạo sao? Màu xanh lục chính là hương vị của thực vật sao?

Hầu như không cần nhai, cháo mềm mịn thơm ngọt được anh nuốt xuống, ngay sau đó hình như có một dòng nước ấm chạy qua máu, chảy khắp người, toàn thân đều cảm thấy ấm áp, thoải mái đến mức muốn thở dài một hơi.

Thượng tướng đại nhân còn chưa kịp chậm rãi nếm thử mùi vị, chỉ cảm thấy trong miệng tràn ngập mùi thơm thoang thoảng của cháo.

Nếu gạo này gửi đến Tử Tinh, nhất định sẽ bị các quý tộc tranh cướp.

Ánh mắt Mặc Tu tối sầm lại, tiếp tục ăn cháo, một chén cháo nhanh chóng bị người đàn ông ăn hết. Hơn ba mươi năm qua, lần đầu tiên Thượng tướng đại nhân ăn được đồ ăn ngon mà phát ra âm thanh tán thưởng.

Quá, quá, quá ngon, sau khi ăn xong, toàn thân đều có cảm giác thoải mái hơn nhiều, hơn 30 năm quả, thứ anh ăn đều là rác.

Tô Kiều phỏng đoán hơi sai lầm, không nghĩ tới gạo vỏ sò Tinh Tế còn có thể vỡ vụn, cháo nấu ra càng đặc sệt, nở bung ra, cho nên chỉ nấu một nắm gạo nhỏ đã nấu được cả một nồi cháo.

Cô ăn hai chén lớn, Tô Lý ăn một chén nhỏ, còn lại đều bị Mặc Tu ăn hết.

Tô Kiều nhìn mà trợn mắt há mồm, lượng ăn lớn như vậy, lương thực dự trữ của cô thật sự đủ để nuôi một người làm công lâu dài chứ? Mấu chốt là người đàn ông này còn đang bị thương, vẫn ưu nhã điềm đạm ăn, cảnh đẹp ý vui.

Mặc Tu ăn hết bát cháo mềm ngọt này đến bát khác, anh hôn mê hơn một năm, dịch dinh dưỡng chỉ có thể bổ sung nguyên tố vào cơ thể, cũng không thể làm cho có anh cảm giác no, hơn nữa cháo này vô cùng ngon, anh ăn hết cả một nồi cháo, người đàn ông lúc này mới ý thức được, anh thực ăn có chút nhiều.

Thật sự mất phong độ. Tu đại nhân rũ mắt, che giấu tia ảo não dưới đáy mắt, nếu đối phương ghét bỏ anh ăn nhiều thì sao?

Đồ ăn ở Tinh Tế là thứ quý giá, nhất là nơi lưu đày này.

Tu đại nhân cảm thấy mình phải nhanh chóng tốt lên, bày ra một chút giá trị của mình.

Tô Kiều thấy anh ăn xong, thu dọn tất cả bát đũa, rửa sạch rồi cất vào hộp giữ đồ, nhìn thời gian cũng không còn sớm, liền nói với Mặc Tu: “Tôi phải đi về, ở đây một mình vào buổi tối có thể chứ?”

Mặc Tu gật gật đầu, tuy rằng hai chân không cử động được, động một chút là đau đến tim gan, thân thể tàn phế, nhưng là tinh thần lực của anh vẫn còn đó, tự bảo vệ mình thì không thành vấn đề.

“Tôi sẽ để một cốc nước trên bàn cho anh.” Tô Kiều di chuyển bàn đá đến mép giường anh, vì không có ly nên tạm thời cô dùng chiếc lọ bằng pha lê đựng, cho hắn một bát lớn nước ấm không bức xạ, sau đó nhìn bốn phía, cảm thấy hơi trống trải và tồi tàn.

“Cái cây chiếu sáng này cũng cho anh.” Sợ anh sợ bóng tối, Tô Kiều lại từ hộp giữ đồ lấy một cây chiếu sáng để lên đầu giường anh.

Nhìn lọ nước và cây chiếu sáng của cô gái nhỏ cao không không cao tới vai anh để lại, gương mặt lạnh lùng của anh vẫn không có biểu tình gì, nhưng trong lòng đã nổi bão.

Từ khi anh bắt đầu hiểu chuyện, tất cả mọi người đều nói với anh, tinh thần lực của anh đạt tới cấp 3S, về sau nhất định sẽ là cường giả tinh tế, là niềm kiêu ngạo của gia tộc, tất cả mọi người xem anh như một cường giả, tìm kiếm bảo hộ cho anh, mà anh cũng đã quen như vậy, trả tiền, bảo hộ yếu ớt, anh chưa bao giờ nghĩ đến, không ngờ lại có một ngày anh sẽ được người ta chăm sóc và bảo hộ.

Loại cảm giác ấm áp khó tả này, khiến tâm anh không tự chủ mềm đi.

“Cảm ơn.” anh nói thầm.

Tô Kiều nhìn khẩu hình môi anh, xán lạn cười nói: “Tôi mang Tô Lý đi trước, ngày mai lại qua đây. Tôi sẽ bật hình thức bảo vệ của vỏ bảo vệ, buổi tối sẽ không có dị thú đột nhập.”

Tô Kiều lại dặn dò vài câu, sau đó mới ôm Tiểu Tô Lý no căng bụng đi, gọi robot nhỏ, ngồi đĩa bay nhỏ trở về khu an toàn trước khi mặt trời lặn.

Mãi cho đến khi chiếc đĩa bay nhỏ màu vàng biến mất phía chân trời, người đàn ông mới thu hồi ánh mắt sâu thẳm, chạm vào đôi cánh đen nhỏ gắn trên cánh tay trái của mình, hình chiếu trên cơ giáp hiện ra trước mắt, thể hiện nguồn năng lượng không đủ, không khởi động được.

Mặc Tu thấy cơ giáp vẫn còn ở đây, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve nó, sau đó rũ mắt gỡ nó , lấy ra một cái máy truyền tin nhỏ, chỉnh sửa một bộ mật mã, gửi đi Tử Tinh xa xôi.

Quân khu Liên bang Hắc Tinh mười hai vực phát hiện mật báo giả, anh không thể liên lạc với quân khu, chỉ có thể liên hệ về Tử Tinh.

Đây là máy truyền tin cổ xưa, không cần đến nguồn năng lượng ở dưới hoàn cảnh nào cũng có thể phát tín hiệu, chỉ là tốc độ vô cùng chậm, cũng không biết bên kia Tử Tinh khi nào thì mới phát hiện được tin anh gửi.

Cha nhất định sẽ phát hiện, Mặc Tu lắp lại đôi cánh đen nhỏ vào tay trái, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi khôi phục thể lực.

Trước khi Tô Kiều về khu an toàn, cô đi một chuyến đến căn cứ Tham Lang, tìm Đầu Trọc và lấy năng lượng nguyên thạch.

Dừng đĩa bay nhỏ trước cửa căn cứ Tham Lang, Tô Kiều thấy căn cứ Lưỡi Hái ở phía đối diện vô cùng sôi động, trong lòng có chút khó hiểu.

Sau sự cố kiểm tra lần trước, chiến đội Lưỡi Hái tổn hại nặng, nhanh như vậy đã hồi phục rồi à?

Tô Kiều ôm Tô Lý từ trên đĩa bay nhỏ xuống, sau đó liền nhìn thấy những người trong chiến đội Lưỡi Hái đứng nhón chân mong chờ, giống như đang chờ ai đến vậy.

“Kiều Kiều, mau tới đây.” Tô Kiều đang định chờ xem, thì thấy Đầu Trọc chạy ra, ra sức vẫy tay với cô.

Tô Kiều ôm Tiểu Tô Lý ăn no ngủ say đi qua, thấp giọng hỏi nói: “Tình huống như thế nào?”

“Người từ Tử Tinh, nghe nói lần này là một nhân vật lớn, không phải thời gian trước chiến đội Lưỡi Hái bị chúng ta chỉnh thảm sao, đây là tới hỗ trợ, và ra oai với chúng ta.” Đầu Trọc khinh thường hừ lạnh một tiếng, kéo cô vào trong, vừa đi, vừa dặn dò nói, “Lần này tới là quý tộc ở Tử Tinh, người lưu vong như chúng ta không trêu nổi.”

“Còn có quý tộc? Tới Hắc Tinh mười hai vực?” Tô Kiều không dám tin mở to hai mắt nhìn, thời đại Tinh Tế thật sự còn có quý tộc?

“Đương nhiên là có quý tộc, nếu không cô cho rằng hiện tại bảy khu vực sao phân chia như thế nào?” Tả Dật mang theo hai tâm phúc, đi theo Lãnh Diệu từ lầu hai xuống dưới, nghe vậy lên tiếng nói.

“Thiếu tá, đội trưởng.” Tô Kiều lên tiếng chào hỏi.

Hai người gật gật đầu, thấy Tô Kiều đồng thời mỉm cười, trong khi lão Bát và lão Ngũ ở phía sau Tả Dật cũng hưng phấn vẫy tay với Tô Kiều.

“Bảy đại tinh vực là chuyện như thế nào?” Tô Kiều nghĩ về sau cô còn muốn ngao du Tinh Tế, hiểu biết một chút thì càng có lợi.

“Hiện giờ vũ trụ Tinh Tế, bị phân chia thành bảy đại tinh vực và tam đại tử vong. Bảy đại tinh vực phân biệt theo màu sắc và thuộc quyền quản lý của chính phủ Liên bang. Khi bắt đầu thành lập chính phủ Liên bang, đã cho các gia tộc hào môn quyền định đoạt.

Ngàn năm qua, gia tộc hào môn dần dần đem tinh vực trở thành của mình, cố gắng độc lập và thoát khỏi sự kiểm soát của chính phủ liên bang. Cho nên Hắc Tinh mười hai vực, mới xảy ra tình trạng bang hội và quân khu như nước với lửa.” Tả Dật nhàn nhạt nói.

“Tam đại tử vong lại là cái gì?” Tô Kiều nghe xong cảm thấy hứng thú, hóa ra Tinh Tế không khác gì Địa Cầu xưa, đều thích phân quyền độc lập.

“Casa tinh, Hắc Tinh mười hai vực và cực bắc được xưng là tam đại tử vong.” Lãnh Diệu nói tiếp, “Chúng ta hiện đang ở một trong số đó”.

“Lão đại, người nói lời kì quái gì vậy, tôi cảm thấy Hắc Tinh mười hai vực khá tốt, bằng không cũng sẽ không gặp được các ngươi.” Đầu Trọc đứng bên cạnh hắc hắc cười nói.

Mặt Lãnh Diệu không cảm xúc liếc hắn một cái, Đầu Trọc lập tức im lặng, vuốt cái mũi xám xịt đứng qua một bên.

“Thiếu tá, người tới là tiểu Thái Tử Mặc gia Mặc Dương.” Lão Ngũ đi ra ngoài tìm hiểu tin tức, nhanh chóng trở về, nói.

Tả Dật nghe vậy, sắc mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng, dặn dò Lãnh Diệu, nói: “Trong khoảng thời gian này, các ngươi đều phải tránh người của chiến đội Lưỡi Hái và người hiệp hội, chỉ cần không lấy mạng người, đều tùy ý.”

Lãnh Diệu cau mày gật đầu.

Tô Kiều như suy tư gì hỏi: “Là Mặc gia Tử Tinh thượng tướng Mặc Tu?”

“Không sai, Mặc gia là gia tộc đứng đầu trong bảy đại hào môn.” Tả Dật gật đầu, nhìn bốn phía, thanh âm hơi trầm xuống, “Mặc Dương ở Mặc gia là người thừa kế đời thứ hai, là kẻ ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp, sau khi Tu đại nhân mất tích, Mặc gia không còn ai, mới đem tiểu tử này xách ra. Lần này Mặc Dương bị phái đến Hắc Tinh mười hai vực, rõ ràng là hỗn quân công tới.”

Người khác nghe không hiểu, nhưng là Lãnh Diệu lại nghe hiểu, trong lòng hơi nặng nề.

Mặc Dương đi một chuyến đến Hắc Tinh mười hai vực, tùy tiện làm giả một số chiến tích quân sự, trở về là có thể danh chính ngôn thuận kế thừa Mặc gia.

Xem ra thân thể lão tướng quân nhất định có vấn đề, nếu không sẽ không từ bỏ tìm kiếm Tu đại nhân.

Lão đại nhân nhất định là không có cách nào chờ lâu hơn.

“Đúng rồi, Tô Kiều, lần trước việc liên quan đến Thập Nhất vẫn là muốn cảm ơn cô.” Tả Dật đột nhiên chuyển đề tài, mỉm cười, “Sau khi Thập Nhất ăn những món ngon cô làm, đã sống dậy, bác sĩ nói bức xạ không tiếp tục lây lan, có hy vọng phục hồi. ”

“Thật sao?” Tô Kiều nghe vậy hơi hơi vui sướиɠ.

Tả Dật gật gật đầu: “Tôi đã nộp đơn xin khen thưởng hạng ba cho Thập Nhất, ba ngày sau hắn sẽ xuất phát đến Tử Tinh tiếp nhận điều trị, nếu không có chuyện gì đột ngột xảy ra, thì hai chân sẽ sống dựa vào máy móc, về sau sinh hoạt sẽ không đáng ngại.”

“Tô Kiều, ngày hôm qua Thập đích thân đến tìm cô, đợi cô cả một buổi trưa.”

“Đúng vậy, Thập Nhất tâm tâm niệm niệm muốn nói tiếng cảm ơn với cô.”

Lão Ngũ và lão Bát mồm năm miệng mười tranh nhau nói, đáy mắt đều phát ra tia cảm kích.

Đối với họ, là Tô Kiều làm làm một bữa cơm kia chính là hóa hủ bại thành điều kì diệu, khơi dậy hy vọng sống của Thập Nhất, làm hắn sống sót.

Tô Kiều nghe vậy nở một nụ cười rạng rỡ, một người lính trẻ tuổi đơn thuần và nhút nhát như vậy không phải chết trẻ, quả thật là một điều tuyệt vời.

“Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta cần phải trở về.” Tả Dật nói.

Chiến đội Tham Lang vội vàng đưa anh ta đi ra ngoài, mới ra đến căn cứ, liền thấy một tinh hạm quân sự khốc huyễn dừng lại ở quảng trường căn cứ chiến đội Lưỡi Hãi, hai hàng người toàn những người được trang bị võ trang cầm súng đi xuống tinh hạm, bảo hộ tiểu thiếu gia Mặc gia tới từ Tử Tinh.

Tác giả có lời muốn nói:

Giải thích một chút về sự liên kết sinh vật: dị thú Tinh Tế là loài biến dị, và những dị thú này có thể sống sót dưới bức xạ là do nó đã chuyển đổi bức xạ thành chất dinh, cho nên động vật sẽ không tuyệt chủng, mà là tiến hóa, vì vậy trong cơ thể có chứa năng lượng nguyên thạch.

Bí mật về bức xạ sẽ được người của Viện nghiên cứu Tử Tinh sẽ viết ra khi họ tới Hắc Tinh mười hai vực, theo kiến

thức sinh học của trái đất, thực vật đều diệt sạch, tinh tế cũng sớm diệt sạch.

Rất nhiều giả thiết và bí mật chỉ có sau này mới giải mã được, các tiên nữ chậm rãi xem ha ~~ động não đọc làm ruộng văn, vui vẻ mà xem.

-------------------------------

Ps: Tất cả các chương về sau đều khoảng 5000 chữ, nên mình sẽ update muộn xíu nhé , và cám ơn mn ủng hộ mình cho đến bây giờ.