Bởi vì được Lãnh Diệu nhắc nhở, hơn nữa gần đây không phải lo lắng về tiền bạc, Tô Kiều tính toán tạm thời không lên diễn đàn chiến đội Tham Lang nhận nhiệm vụ, chỉ cẩn tập trung vào xử lý chuyện trên ốc đảo.
Trước mặt tài sản của cô có: điền trang ốc đảo sa mạc, đĩa bay nhỏ 5 chỗ, 35 cân cá muối, 190 cân thịt heo rừng, 10.000 năng lượng nguyên thạch, một người máy quản gia, một khẩu súng bắn tỉa, một súng năng lượng, một súng điện từ.
Trong sách bách thảo các giống loài có:
Cỏ xanh 10 giá trị bức xạ
Cây tùng, cây bạch dương 1.000 giá trị bức xạ
Cây đào, cây lê 5.000 giá trị bức xạ
Hồ dương, xương rồng bà 10.000 giá trị bức xạ
Cây liễu, lô hội 15.000 giá trị bức xạ
Lúa mầm, bông mầm 20.000 giá trị bức xạ
Hoa tươi hạt giống 25..000 giá trị bức xạ
Trong đó hạt giống cỏ xanh đều là các loại cỏ thực vật ngẫu nhiên, mỗi lần đổi hạt giống hoa lấy được mười hạt, về phần giống nào, cô cần phải thí nghiệm.
Sau khi kiểm kê tài sản đang có, khóe môi Tô Kiều cong lên, lộ ra hai má lúm đồng tiền. Những số liệu này cô đã nhớ kỹ trong lòng, nhưng vẫn thích thường xuyên lấy ra kiểm tra, lúc trước cô chỉ có hai bàn tay trắng, hiện tại cũng coi như làm ô sin cho nông trại của mình.
Sáng sớm hôm sau cô sẽ đến ốc đảo sa mạc, nên buổi tối Tô Kiều mua một ít nhu yếu phẩm ở chợ đen, trong đó quan trọng nhất chính là thuốc.
Sau khi thực vật bị tuyệt chủng, ở Tinh Tế thiếu hụt rất nhiều thuốc men, sự kế thừa y học cổ truyền của Trung Quốc hoàn toàn bị cắt đứt, tất cả những gì còn lại là thuốc Tây y gọi chung là thuốc hóa học phương Tây, tất cả các loại thuốc Tây đều cần chiết xuất từ vi sinh vật động thực vật nhưng giờ không sản xuất được, vì thế chính phủ Liên Bang đã đầu tư rất nhiều tiền và và nhân lực nghiên cứu năng lượng nguyên thạch, nhiều loại máy móc thiết bị phải sử dụng năng lượng nguyên thạch được phát triển, dần dần thay thế các phương thuốc Trung Quốc và phương Tây.
Tô Kiều mua một thiết bị dùng nguyên thạch để điều trị ngoại thương, chỉ cần cầm thiết bị chiếu vào vết thương, là nó có thể ngay lập tức khử trùng và vết thương sẽ nhanh chóng phục hồi, tác dụng phụ duy nhất là bức xạ cao, dùng nhiều sẽ lấy mạng người.
Cũng may Tô Kiều có sách bách thảo dị năng, không cần lo lắng nhiều về vấn đề bức xạ, mua thiết bị năng lượng trị liệu ngoại thương xong, ngoài ra cô còn mua một bộ quần áo nam và một số đồ đạc.
Từ trong xương cốt Tô Kiều vẫn luôn muốn có một điền viên bình yên, thích một ngôi nhà gỗ ấm về mùa đông và mát về mùa hè, thích đồ nội thất bằng gỗ thuần túy với hệ sinh thái thực vật, thích trước nhà trồng đầy hoa tươi có vườn trái cây ao hồ, sau có nông trai, mỗi ngày được bao quanh bởi thiên nhiên.
Và kể từ khi mua ốc đảo sa mạc, cô cũng đang nỗ lực biến điều đó thành hiện thực.
Cũng may là hiện tại cô không sống ở ốc đảo, cũng không vội xây nhà gỗ, chỉ cần một ít đồ dùng sinh hoạt đơn giản, không chần chờ được nữa.
Cuối cùng cô mua một bàn tròn bằng đá, hai cái ghế đá, một cái giường bằng đá, một bộ xoong nồi gốm sứ, một bộ lọ pha lê, và một cái hộp lớn chuyên dùng để đựng đồ dùng nhà bếp, tổng cộng tiêu 1.800 năng lượng nguyên thạch, còn lại 8.200 năng lượng nguyên thạch.
Sau khi mua những đồ cần thiết, đều nhét vô đĩa bay nhỏ, lúc này Tô Kiều mới kết thúc một ngày bận rộn và trọn vẹn của mình, hôn Tô Lý đã sớm ngái ngủ, giúp cậu bé đắp lại chăn, tắt đèn ngủ, và nói "chúc ngủ ngon" Tô Lý.
Ban ngày ở Hắc Tinh mười hai vực dài hơn ban đêm, hừng đông cực sớm, hơn 5 giờ sáng, Tô Kiều tỉnh lại, đã thấy Tiểu Tô Lý tỉnh đá rớt chăn nhỏ, mở to đôi mắt đen nhánh, mặc bộ quần áo đáng yêu, nằm trên giường ăn tay, thấy cô tỉnh, lập tức vui vẻ nhổm lên hai cái, muốn cô ôm.
Trái tim Tô Kiều lập tức mềm nhũn ra, cầm lấy cái tay đầy nước miệng từ miệng bé ra, hôn hôn khuôn mặt nhỏ của cậu, cười nói: “Chào buổi sáng Tô Lý. Hôm nay tỷ tỷ sẽ dẫn đệ đi xem nhà mới của chúng ta."
Tiểu gia hỏa dường như nghe hiểu Tô Kiều hôm nay sẽ không rời khỏi cậu, thích thú chu cái mông nhỏ của mình rồi chui vào trong vòng tay của cô.
Tô Kiều chơi với cậu một lúc.
Mấy ngày này không nhận nhiệm vụ, cô định mỗi ngày sẽ mang Tô Lý tới ốc đảo. Cô trồng trọt, Tô Lý chơi cùng robot nhỏ, sau đó hai người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau về nhà, như vậy cô ấy không phải lo lắng về Tô Lý ở bên ngoài, Tô Lý cũng sẽ không bị nhốt ở khu an toàn.
Sau khi hạ quyết tâm, Tô Kiều liền đứng dậy rửa mặt chải đầu, giao Tô Lý cho người máy nhỏ rửa mặt cho cậu, đo cân nặng, chiều cao và nhiệt độ.
Sau khi cho Tô Lý ăn sáng xong, Tô Kiều liền mang theo một lớn một nhỏ ra khu an toàn, lái đĩa bay nhỏ đến ốc đảo sa mạc.
Vì đi sớm nên khi tới ốc đảo, ánh nắng ban mai rải trên cát vàng, mọi thứ đều sáng bừng lên, đẹp đến không thốt lên lời.
Tô Lý được robot nhỏ ôm, nhìn cảnh đẹp trước mặt, hưng phấn há miệng, ê a gọi Tô Kiều.
Âm thanh cực nhỏ, và chỉ là âm tiết đơn, Tô Kiều sau khi nghe được lập tức ngạc nhiên vò đầu bé, khen ngợi nói: “Tô Lý nói rất hay. Về sau tỷ sẽ mang Tô Lý ra ngoài ngắm biển sao trời mênh mông, đệ mau mau lớn lên nha.”
Tiểu Tô Lý mở to đôi mắt đen nhánh, vui vẻ nhảy bẫng lên.
Đĩa bay nhỏ dừng lại ở ốc đảo sa mạc, Tô Kiều cài đặt khoảng cách an toàn cho robot nhỏ để đảm bảo rằng nó và Tô Lý đều ở trong tầm nhìn của cô, sau đó hạ đĩa bay nhỏ xuống.
Ốc đảo sa mạc càng ngày càng ra dáng một ốc đảo, nhìn một cái là thấy, cỏ cây xanh tươi tốt, nơi nơi đều là màu xanh mượt mà, cây liễu bên hồ lại nhiều thêm mấy cành cây, những cây nhỏ đều cao lớn khỏe mạnh, lại quá mấy tháng, có thể che khuất ánh nắng mặt trời.
Tô Kiều chạy tới xem lúa mầm và cây bông mầm mình đã trồng, phát hiện nó phát triển rất tốt, bông mầm đã cao tới đầu gối cô, lúa mầm cũng cao gần bằng vậy, không bao lâu nữa thì có thể thu hoạch.
Có lẽ bức xạ ở Tinh Tế quá mạnh, khiến cho các loài côn trùng bị diệt sạch, Tô Kiều phát hiện thực vật ở ốc đảo sinh trưởng vô cùng tốt, hơn nữa chất lượng cực kỳ cao. Điều này khiến cô vừa vui vừa buồn, cô cầu mong những cây trồng mình trồng sẽ không đột biến đến mức cô không thể nhận ra.
Sau khi kiểm tra tình trạng cây trồng, Tô Kiều lấy tất cả những thứ cô mua đêm qua từ đĩa bay nhỏ.
Ghế đá và bàn đá được đặt chính giữa thảm cỏ, giường đá đặt sang một bên, xoong, chảo, lọ pha lê đều được nhét vào hộp đựng đồ rồi đặt lên bàn.
Tô Kiều sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, sau đó lấy ra thiết bị năng lượng điều trị ngoại thương, đi xem người đàn ông đang bất tỉnh, Mặc Tu.
Vẻ mặt của người đàn ông vẫn trầm tĩnh như cũ, ngũ quan lạnh lùng, mũi cao thẳng, hốc mắt có chỗ hõm sâu, lông mi dày đậm tô điểm cho khuôn mặt trắng nõn, giống như một vị thần Hy Lạp cổ xưa đang ngủ.
Tô Kiều nhìn ngây người, ngay sau đó có chút hối hận, vết thương của anh so với Thập Nhất thì nặng hơn rất nhiều, may mắn là không bị cắt chi. Chắc là do túi khí an toàn đã bảo vệ tốt cho anh.
“Tiểu Tứ, ngươi giúp ta ôm hắn lên giường đá.” Tô Kiều kêu robot nhỏ.
Tiểu Tứ là tên Tô Kiều đặt cho robot nhỏ, trong nhà cô là lão đại, Tô Lý là lão nhị, robot nhỏ đượng nhiên là tiểu tam, không, là tiểu tứ.
Tiểu tứ “Lộc cộc” cất bước đi tới, đưa Tiểu Tô Lý cho Tô Kiều, và nói bằng một giọng trẻ con rành mạch do chương trình đặt ra: "Đã nhận."
Hai cánh tay máy móc của robot nhỏ dễ dàng nhấc bổng Mặc Tu lên, và đặt anh xuống giường đá.
Tô Kiều lấy dụng cụ năng lượng điều trị ngoại thương ra, chiếu lên toàn bộ vết thương trên cơ thể người đàn ông, một bên chiếu, một bên dùng sách bách thảo hấp thu hết bức xạ, nhưng bởi vì vết thương quá sâu, sau khi xử lý, nhìn bề ngoài cũng không đáng sợ lắm.
Nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn, ở Hắc Tinh mười hai vực chỉ sợ không được, có lẽ phải đưa đến Tử Tinh phát triển nhất Liên bang.
“Tiểu Tứ, ngươi lau người cho hắn, sau đó thay quần áo, cho hắn uống dung dịch dinh dưỡng.” Tô Kiều đưa quần áo và khăn tắm cho robto nhỏ, sờ sờ cái đầu vuông to lớn của robot nhỏ, nói.
“Đã nhận.” Con chíp trung tâm não của Tiểu Tứ là robot quản gia, nó lập tức chạy xung quanh và chăm sóc đại bảo hôn mê bất tỉnh.
Hiện giờ nó có hai bảo bảo để chăm sóc.
Có robot nhỏ chăm sóc, Tô Kiều và người đang hôn mê, Mặc Tu tinh thần đã hơi hồi phục đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Cả ngày lẫn đêm anh bị bao bởi cây xanh, tốc độ hồi phục tinh thần lực có thể nói là kinh người, chỉ cần thêm một thời gian nữa, là có thể sửa chữa tinh thần lực bị tổn hại, vượt qua giam cầm tinh thần, tỉnh lại.
Tốc độ hồi phục của tinh thần lực khiến Thượng tướng Tinh Tế khϊếp sợ.
Kể từ khi loài người bước vào kỷ nguyên Tinh Tế, thời đại khoa học kỹ thuật đã có sự nhảy vọt, các cơ giáp được cải tạo, có thể một mình ngao du trong vũ trũ Tinh Tế, thăm dò nhiều nơi, và có thể chiến đấu với dị thú.
Để khống chế cơ giáp, cần phải có tinh thần lực cấp S trở lên, ở Tinh Tế, tinh thần lực cao đại biểu cho sức mạnh chiến đấu cao, một khi tinh thần lực bị hao tổn, không có bất cứ dược liệu nào có thể điều trị, chỉ có thể chậm rãi khôi phục.
Chỉ có một số người ở Tinh Tế có khả năng khôi phục tinh thần lực, hầu hết đều là chiến sĩ Tinh Tế, một khi điều khiển cơ giáp, tinh thần lực của họ đều bị tổn hại trong quá trình chiến đấu, họ không thể điều khiển cơ giáp được nữa, chỉ có thể xuất ngũ, và chịu đựng bệnh tật.
Trạng thái trước đây của Mặc Tu thuộc về tinh thần lực bị tổn thương nghiêm trọng, cho dù anh có khả năng chữa trị cao siêu, thì cũng phải mất một năm, mới có thể khôi phục sức mạnh tinh thần lực cao nhất.
Nhưng ở trên ốc đảo sa mạc, anh cảm thấy tinh thần lực hao tổn của mình lúc nào cũng được tu bổ đó là tác dụng của thực vật sao? Đặc biệt là vào ban đêm, cảm giác thoải mái khi được bao quanh bởi những đốm sáng xanh ấm áp đã phá vỡ mọi quan niệm truyền thống của anh.
Ý thức được điểm này, người trầm ổn như anh không khỏi kích động, nếu thực vật thực sự có tác dụng thần kỳ như vậy, thì những chiến sĩ có trí lực bị tổn hại nghiêm trọng cuối cùng cũng sẽ được cứu.
Đối với những chuyện đang phát sinh ở Mặc Tu, Tô Kiều tất nhiên không biết, cô vẫn ung dung chăm sóc ngôi nhà nhỏ ốc đảo, đổi tất cả các cây lúa mầm và bông mầm trồng xuống, sau đó cuốc cỏ dại, xới đất, v.v ... , đặt một cái đệm nhỏ trên bãi cỏ, cùng với Tô Lý ngủ trưa trên đó, bồi Tiểu Tô Lý chơi, và làm những món ăn ngon mỗi ngày.
Liên tiếp sau nửa tháng, lứa lúa đầu tiên do Tô Kiều gieo trồng cuối cùng cũng trưởng thành, ốc đảo sa mạc lúc này cũng đã trải qua những thay đổi to lớn.
Đầu tiên là sự thay đổi của Tô Lý , không bị gò bó trong ngôi nhà đá nhỏ và chật hẹp, sống xung quanh cây cối ao hồ và robot nhỏ, Tô Lý rốt cuộc có thể ê a vài câu, mỗi ngày đều vui vẻ ra cửa, và vui thích trở về khu ana toàn, tuy rằng không thể biểu đạt rõ ràng, nhưng Tô Kiều rất vừa lòng.
Thứ hai là sự thay đổi của ốc đảo sa mạc.
Những cây non đầu tiên mà Tô Kiều trồng đều đã phát triển thành đại thụ, hàng liễu rủ ven hồ rất đẹp, cây dương xung quanh ốc đảo cũng đã lớn lên, bảo vệ tốt ốc đảo và ngăn chặn sự xói mòn của sa mạc.
Vườn trái cây, cây đào cùng cây lê đã ra chồi mới, có dấu hiệu chớm nở.
Còn hạt giống các loại hoa được Tô Kiều trồng đã xác nhận chủng loại: Hoa hồng, hồng trung hoa, đỗ quyên, hải đường bốn mùa, hoa giấy, hoa hướng dương, cẩm tú cầu, loa kèn, cây dành dành.
Tất cả đều là những loài hoa phổ biến nhất và rất dễ trồng, trước khi giải khóa cây dương xỉ và lô hội, cô đã giải khóa mười hai loại hoa tươi.
Tô Kiều đổi hai lần, sau khi gieo trồng 20 hạt không tiếp tục đổi hoa tươi nữa, mỗi ngày thu giá trị bức xạ đều đổi cây lúa mầm và bông mầm.
Đối cô mà nói, bông và đồ ăn quan trọng hơn hoa, ngay cả lô hội còn quan trọng hơn cây hoa. Tô Kiều đã trồng hai cây lô hội ở bên ngoài ốc đảo, chờ để chế thuốc và làm gel lô hội.
Điều này không có gì đáng ngạc nhiên với Tô Kiều điều đáng ngạc nhiên nhất là cô ấy tìm thấy một rải cây lạc tiên bên ngoài bãi cỏ, mà cô đã trồng trước đó, với những bông hoa nhỏ màu vàng rung rinh trong gió, rất dễ thương.
Người đầu tiên phát hiện ra là Tô Lý, tiểu gia hỏa lần đầu tiên nhìn thấy hoa tươi, kích động mà y nha y nha, Tô Kiều nghe không hiểu, khi nhìn thấy chức năng hình ảnh của robot nhỏ, cô rất ngạc nhiên.
Cây lạc tiên hay còn gọi là cây chè lam, là loại thuốc thảo dược Trung Quốc, có ở khắp nơi Tô Kiều sống kiếp trước, nên chỉ cần nhìn thoáng qua là cô đã nhận ra.
Tuy rằng kiếp trước cây chè lam là thảo dược ít giá trị, nhưng ở nơi thực vật tuyệt chủng hoàn toàn, bệnh nhẹ thì dựa vào sức người chống đỡ, bệnh nặng thì cần thiết bị năng lượng tiêu độc, cây chè lam có thể thanh nhiệt giải độc, và cải thiện khả năng miễn dịch, là thảo dược tốt để chế thuốc.
Tô Kiều vẫn nhớ rõ, năm đó SARS tấn công , toàn dân đều uống cây chè lam giải cảm.
Tô Kiều chạy đến góc ngoài cùng phía Tây Nam, nhìn thấy một mảnh lớn hoa nhỏ màu vàng vừa mới nở, cô vui mừng ôm lấy Tiểu Tô Lý, quả thật rất dễ thương. Về sau không cần lo lắng Tiểu Tô Lý ốm sốt, không có việc gì vẫn có thể uống cây chè lam tăng cường sức đề kháng.
Sự xuất hiện của mảnh cây chè lam khiến cho Tô Kiều đổi 10 giá trị bức xạ sách bách thảo đổi lấy cây cỏ xanh, trồng hết mấy ha đất, giống như cảm giác rút trúng thưởng, cô cũng không biết sẽ rút ra giải thưởng lớn gì.
Bởi vì siêng năng trao đổi hạt giống cỏ xanh, nửa tháng Tô Kiều nửa lại giải khóa hai lần giống loài mới.
Sách bách thảo đã giải khóa:
Cỏ xanh 10 giá trị bức xạ
Cây tùng, cây bạch dương 1.000 giá trị bức xạ
Cây đào, cây lê 5.000 giá trị bức xạ
Hồ dương, xương rồng bà 10.000 giá trị bức xạ
Cây liễu, lô hội 15.000 giá trị bức xạ
Lúa mầm, bông mầm 20.000 giá trị bức xạ
Hạt giống hoa ( mười hạt) 25.000 giá trị bức xạ
Cây trúc cây dâu 30.000 giá trị bức xạ
Tiểu mạch, đậu nành 35.000 giá trị bức xạ
Còn lại giống loài chưa giải khóa. Giá trị thu thập bức xạ cao nhất của sách bách thảo là 40.000.
Càng về sau, Tô Kiều phát hiện mức độ giải khóa ngày càng cao. Nhưng mỗi lần mở khóa đều là giống loài quan trọng.
Bởi vì không có con tằm, nên Tô Kiều chỉ trồng hai cây dâu ở vườn cây, thêm năm cây trúc, trồng trúc không dễ, cần nhiều ánh sáng mặt trời, cho nên Tô Kiều cố ý trồng một vài cây trong khu vườn nhỏ.
Tất cả các giá trị bức xạ còn lại đã được Tô Kiều đổi lấy lúa mì và đậu nành, hai thứ này có thể được mở khóa nhanh đến mức Tô Kiều gần như muốn bay lên trời vì sung sướиɠ.
Có rất nhiều đồ ăn thức uống được làm từ đậu nành và lúa mì.
Tất cả các loại, sữa đậu nành, đậu phụ, lúa mì không chỉ có thể được xay và ăn, làm thành nhiều loại bánh, bánh bao, hoành thánh, bánh hấp, có thể lên men thành rượu.
Tô Kiều trồng một cánh đồng lúa mì và đậu nành bên cạnh cánh đồng bông, sau đó hàng ngày đến ốc đảo để xem sự phát triển của chúng. Trước khi lúa mì và đậu nành trưởng thành, lứa lúa đầu tiên đã thu hoạch được rồi.
“Ê a, ê a.” Trong vòng nửa tháng, Tiểu Tô Lý đã phát triển rất nhiều, cậu có thể tập đi dưới sự giúp đỡ của robot nhỏ, mỗi lần té ngã, đều sẽ nhìn xem Tô Kiều có phát hiện không, thấy Tô Kiều không để ý, liền hưng phấn bò dậy, tiếp tục vụng về tập đi.
Một ngày này, Tô Kiều như thường lệ đi kiểm tra các loại cây cỏ, hoa lá, nông nghiệp, sau đó liền thấy Tô Lý bị robot nhỏ ôm hưng phấn ê a gọi cô.
Ê a là thứ duy nhất Tô Lý sẽ nói, nhưng Tô Kiều dần dần có thể phân biệt tiếng cao tiếng thấp ý tứ biểu đạt của tiểu gia hỏa.
Thanh âm kéo càng dài, biểu hiện tâm tình tiểu gia hỏa rất tốt.
“Ân, Tô Lý lại tìm được cái gì thú vị sao?” Tô Kiều cười sờ sờ đầu nhỏ cậu.
Trong khoảng thời gian này, Tô Lý cũng coi ốc đảo là Vườn Địa Đàng của riêng mình, nếu không tự đi được thì để robot nhỏ ôm, đi đâu cũng phát hiện ra đồ thú vị, so với Tô Kiều thì càng thích thú hơn.
“Ê a ~” Tô Lý vươn tay nhỏ, túm Tô Kiều, chỉ vào robot nhỏ, sau đó Tô Kiều lấy ra một thứ giống như hạt đậu màu vỏ sò trắng từ trong hộp đựng đồ trên người.
“Đây là Tô Lý nhặt được ở ruộng lúa.” Robot nhỏ phát ra giọng nói trẻ con nói với cô, “Hình như là quả chín rồi rơi xuống đất.”.
Tô Kiều nhận lấy hạt đậu dễ thương trắng ngần lớn gần bằng ngón tay cái , hưng phấn ôm lấy Tiểu Tô Lý hôn một cái, sau đó lại sờ sờ đầu robot nhỏ, xán lạn cười nói: “Tiểu Tứ, không phải là trái cây chín rồi rơi xuống đất, đây là cây lúa khi chín sẽ biến thành gạo.”
“Tiểu Tứ không hiểu, tiểu Tứ chưa thấy qua gạo.” Robot nhỏ nói.
“Ê a ~” Tô Lý cũng hưng phấn phát ra âm thanh.
Tô Kiều ôm hắn, hứng thú hừng hực đi xem ruộng lúa của mình.
Dù thấy mấy ngày nay nước trong ruộng cạn kiệt, bông lúa đổi thành màu vàng rực rỡ nặng trĩu, nghĩ kĩ thì chắc là đã chín mùa, cô khá bất ngờ là nó sẽ đến nhanh như vậy.
Lúc này mới nửa tháng nha, Tô Kiều cảm thán nói.
Lúc tới ruộng lúa, những cây lúa vàng đón gió tung bay, nứt ra để lộ những hạt gạo trắng như tuyết.
Lúa ở Tinh Tế thật đáng yêu, khó trách robot nhỏ nói là trái cây chín, và rơi xuống trên mặt đất.
Tô Kiều vui vẻ cười, đây không còn là gạo thường từ Trái Đất xưa nữa, đã tiến hóa thành gạo vỏ sò.
“Tô Lý giỏi quá, cư nhiên phát hiện gạo của chúng ta đã chín mùa, quá giỏi.” Tô Kiều hung hăng khen Tô Lý một chút. Sau đó đem cậu cho robot nhỏ, tự mình đi xuống thu hoạch gạo vỏ sò.
Trước đây Tô Kiều đã trồng tổng cộng năm mươi cây lúa, mỗi cây đều khỏe như một cây non nhỏ, trên đó có thêm hai lá lúa, một dây màu vàng, dây còn lại hơi xanh, Tô Lý nhặt được gạo vỏ sò chính là dây màu vàng kia chín rơi rụng xuống.
Cây lúa mầm Tinh Tế không giống lúa mầm Trái Đất xưa, Tô Kiều thu hoạch gạo giống như hái nho, hái hết 50 cây lúa mầm chín vàng xuống, bỏ vào hộp giữ đồ, các cây bông chờ đợt thu hoạch sau.
Thu hoạch xong cây lúa, Tô Kiều hưng phấn mang theo Tô Lý và robot nhỏ về nền đất nhà gỗ, đem tất cả các dây lúa hái được ra, đặt lên bàn đá tròn rồi bóc vỏ.
Tô Kiều tổng cộng hái được 60 dây lúa, mỗi dây lúa đều nặng trĩu, nặng mấy tạ một dây, mỗi dây có 30, 40 hạt gạo vỏ sò. Chỉ cần bóc nhẹ tay, lớp vỏ trong như pha lê, trắng như cơm để lộ ra hạt gạo bên trong.
Từng hạt gạo vỏ to, đẹp, có mùi thơm nhẹ.
Tô Kiều vui vẻ bóc vỏ, và Xiao Suri cũng vươn bàn tay nhỏ của mình ra để bóc vỏ. Tô Kiều tìm những hạt to nhất để cậu bé chơi.
Có robot nhỏ nhìn chằm chằm, cô cũng không lo lắng Tô Lý sẽ tò mò nuốt vào.
Tiểu gia hỏa chưa bao giờ ăn đồ bậy bạ, chỉ có Tô Kiều cho cậu ăn đồ ăn, cậu mới ngoan ngoãn giương miệng ra ăn.
Tô Lý vui vẻ hạt gạo còn nguyên vỏ trong tay, trong khi Tô Kiều dành hơn một tiếng đồng hồ để bóc hết phần vỏ gạo.
60 dây lúa được lột sạch vỏ, tổng cộng khoảng 2000 hạt gạo, nhìn gạo trắng như tuyết trước mắt, nó được chồng chất thành một đồi núi, Tô Kiều hưng phấn lấy lọ pha lê đã mua lúc trước ra, cho vào 10 lọ pha lê mới có thể chứa hết.
Cô ướm chừng trọng lượng, nặng hơn 200 cân, trong hộp trữ đồ có rất nhiều gạo, nội tâm Tô Kiều kích động, cuối cùng không còn phải ăn thịt nữa, cô đã có cơm dẻo ngọt để ăn!
Mấy ngày nay đừng nói là cô, ngay cả Tô Lý cũng chán ăn thịt heo rừng rồi. Gạo là thứ thực sự nuôi sống con người.
Tô Kiều nắm một nhúm gạo vỏ sò cho vào nước rửa sạch, gạo vỏ sò Tinh Tế rất to và đẹp, không lẫn tạp chất, hạt nào ngâm trong nước cũng bóng như ngọc.
Tô Kiều thêm nước vào bếp điện từ năng lượng mặt trời, cho gạo vào và bắt đầu nấu cháo.
“Kiều muội, mấy ngày nay cô đều nặn biệt tăm, không tìm thấy cô ở đâu cả.” Tô Kiều đang nấu cháo gạo vỏ sò, giọng nói ủy khuất của Đầu Trọc vang lên từ thiết bị kết nối cá nhân.
“Anh tìm tôi có việc gì không?” Tô Kiều cười tủm tỉm hỏi, cũng không nói mấy ngay nay mình đang làm gì, nhanh chóng gom lại những trấu vỏ lúc nãy.
Những vỏ trấu này rất tốt để làm giấm.
“Có người tới tìm cô, đến chiến đội Tham Lang thăm hỏi, may mắn bị tôi bắt gặp, đã cho người đuổi đi rồi.” Đầu Trọc nói.
Tô Kiều cũng có chút nghi hoặc, cô ở Hắc Tinh mười hai vực quen biết có vài người, ai sẽ đến tìm cô?
“Tiểu đội trưởng, cảm ơn anh. Về sau có người tìm tôi, cứ nói không biết.” Tô Kiều cười tủm tỉm nói.
“Được rồi.” Đầu Trọc sảng khoái cười nói.
Tô Kiều nói chuyện phiếm với anh ta vài câu, liền ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ bếp từ, một mùi hương nhàn nhạt mê người.
“Kiều muội, khi nào cô đến lấy năng lượng nguyên thạch?” Năng lượng nguyên thạch mà Đầu Trọc nói giá bán từ hai khối năng lượng được lấy từ hai con heo hồi trước, Lãnh Diệu sợ thu hút sự chú ý nên phải mất một lúc mới lấy được, hiện tại giá cả đã thỏa thuận tốt.
Năng lượng nguyên thạch cấp ba khoảng 12.000, năng lượng nguyên thạch cấp bốn khoảng 30.000. Bán cho đội giá không cao như chợ đen nhưng nó an toàn.
Sau khi tính toán, Tô Kiều có thể nhận được 8.400 năng lượng nguyên thạch.
“Buổi tối tôi đến lấy.” Tô Kiều cười nói, tâm tư của cô đều đổ dồn vào gạo vỏ sò, lơ đãng ngẩng đầu, liền nhìn thấy người đàn ông đã bất tỉnh gần 20 ngày, không biết đã mở mắt từ khi nào.
Con ngươi của người đàn ông có màu hổ phách thuần khiết, sâu thẳm thần bí như hồ nước sâu.
Tô Kiều đột nhiên mở to mắt, hắn, hắn, hắn thật sự đã tỉnh?