Toàn Vũ Trụ Không Có Một Cây Thực Vật

Chương 31

Tinh hạm quân sự của Mặc gia có màu đen và màu vàng, lớn gấp đôi so với tinh hạm gia tộc Tả Dật và nó còn toát ra khí chất uy vũ. Nếu nói tinh hạm Tả gia là chiếc xe Cadillac nhỏ, thì tinh hạm Mặc gia chính là siêu xe Bugatti Veyron, một phiên bản giới hạn trên toàn Tinh Tế.

Tô Kiều nhìn những đường nét uyển chuyển của nó, miệng phát ra từng tiếng cảm thán, người nghèo như cô. Mua không nổi, mua không nổi.

Sau khi hai đội lính đánh thuê vũ trang Tinh Tế xuống tinh hạm, thì ngay sau đó một thanh niên mặc áo sơ mi hoa văn, tóc vàng tươi cười bước xuống, phía sau còn có một nữ nhân dáng người nóng bỏng đi theo.

Ở Hắc Tinh mười hai vực mọi người đều mặc quần áo xám rẻ tiền để đào quặng, thì nhóm người ở đây có vẻ lạc lõng, có cảm giác như một thiếu gia từ một gia đình quý tộc đang đi chơi xuân cùng vệ sĩ.

Tô Kiều chỉ nhìn thoáng qua, liền thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng vỗ vỗ Tiểu Tô Lý đang ngủ yên trong vòng tay và khẽ mỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu của cậu với cái miệng đang khẽ mở, chảy nước miếng.

Trở về đào quặng, kiếm tiền nuôi Tiểu Tô Lý.

Tô Kiều đang muốn trở về khu an toàn, thì thấy tiểu thiếu gia môi hồng răng trắng Mặc gia đi thẳng tới đây, từ xa vẫy tay với những người trong chiến đội Tham Lang, dào dạt đắc ý kêu lên: “Tả Dật, lúc anh tôi còn ở đây, ngày nào anh cũng tới nhà tôi liếʍ chân, hiện tại nhìn thấy tôi sao không chào hỏi?”

Sau khi Mặc Dương nói xong, phía bên chiến đội Lưỡi Hái liền truyền đến một loạt tiếng cười to.

Thiếu tá Tả Dật đang muốn quay lại quân khu, nghe vậy thì mặt lạnh xuống vài phần, nhìn Mặc Dương rêu rao được mọi người ủng hộ lãnh đạm nói: “Mặc thiếu gia, Hắc Tinh mười hai vực không phải Tử Tinh, nơi này nơi ở của lưu đày giả, còn có dị thú biến dị hung tàn, một khi đã chết ngay cả hài cốt cũng không còn.”

“Anh hù dọa ai?” Mặc Dương không cho là đúng mà cười nhạo một tiếng, dựng ngón tay cái chỉ vào tinh hạm của mình, đắc ý nói, “Gia mang đến chính là lính đánh thuê mạnh nhất của Mặc gia. Lão gia tử thậm chí còn cho gia Thự Quang Hào, quân khu Liên Bang các ngươi còn chưa đủ trình để lão tử phải bắn một quả pháo từ tinh hạm.”

“Tiểu thiếu gia, còn có chiến đội Lưỡi Hái chúng tôi, đảm bảo một con muỗi cũng không thể lại gần ngươi.” Người của chiến đội Lưỡi Hái nhao nhao nịnh nọt.

“Phốc, Lỗ Tam Đao, trước tiên mày phải tìm được một con muỗi đã, chắc chỉ còn tiêu bản ở viện nghiên cứu cấp cao Tử Tinh đi.” Đầu Trọc châm chọc, phụt cười ra tiếng.

Lỗ Tam Đao người phụ trách chiến đội Lưỡi Hái tức xanh mặt, e ngại tiểu thiếu gia Mặc gia ở đây, không dám lên tiếng, chỉ có thể hung tợn nhìn chằm chằm Đầu Trọc mà chửi bới nham hiểm.

“Tôi còn có việc, đi trước, thay tôi gửi lời thăm hỏi đến lão thượng tướng.” Vẻ mặt Tả Dật lãnh đạm, nói xong liền mang theo hai người cấp dưới ngồi lên tinh hạm trở về quân khu.

“Từ từ.” Mặc Dương nhướng mày, ngạo nghễ chặn đường, giễu cợt nói, “Đám phế vật quân khu các ngươi, anh tôi mất tích hơn một năm, cũng không cho Mặc gia chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng, bây giờ tôi sẽ tới nơi được đồn đoán như sấm rền bên tai cái gì mà khu chín gì đó, cho các ngươi nhìn thực lực thật sự của gia, cho các ngươi mở rộng tầm mắt.”

Tả Dật bị mắng, mặt không đổi sắc, nhìn thoáng qua tinh hạm Thự Quang Hào Mặc gia, còn có nhóm người lính đánh thuê, câu môi cười lạnh, không nói một lời liền mang cấp dưới về quân khu.

“Mặc thiếu gia tài giỏi, Tả thiếu tá ở khu an toàn bên kia ngang ngược hoành hành, không cho ai mặt mũi, hôm nay thấy ngài, sợ đến nỗi xám xịt cụp đuôi chạy.”

“Đúng vậy cũng không nhìn xem Mặc thiếu gia có thân phận gì. Một cái thiếu tá, dám vênh váo trước mặt người thừa kế Tử Tinh Mặc gia sao?”

Các thành viên trong chiến đội Lưỡi hái từng người từng người vuốt mông ngựa, tiểu thiếu gia Mặc gia được tâng bốc mà mặt mày hớn hở, cả người nổi sóng.

“Đi, ăn thịt đi, gia lần này đến đây, còn mang theo đầu bếp cao cấp Tử Tinh, cho các ngươi nếm thử đồ ăn do đại sư Tử Tinh làm.”

Tất cả mọi người khi nghe được lời này đều lập tức hưng phấn, các đầu bếp cao cấp đều được quý tộc chăm sóc, địa vị cao, càng không nói đến một nơi lưu đày như Hắc Tinh mười hai vực, cho dù là ở Tử Tinh thượng không phải chỉ cần có năng lượng nguyên thạch và điểm danh dự là có thể ăn được món ăn do đầu bếp cao cấp nấu ra.

Mọi người hoan hô, đủ kiểu xu nịnh ưa thích đã níu chân tiểu thiếu gia nhà họ Mặc. Mặc Dương thậm chí không thèm nhìn những người của chiến đội Tham Lang, bàn tay vung lên, mang theo một đám người lên tinh hạm.

Chờ đến khi tinh hạm Thự Quang Hào rời khỏi căn cứ Lưỡi Hái, thế giới nháy mắt liền thanh tĩnh.

“Phi, đồ ngốc vênh váo!” Đầu Trọc mắng đám người vừa đi, “Tu đại nhân sao lại có một em trai não tàn như thế chứ?”

“Lời này chỉ được nói ở trước mặt chúng ta, ở ngoài kín cái miệng lại.” Lãnh Diệu cảnh cáo nhìn thoáng qua Đầu Trọc, nói, “Tu đại nhân không có em trai ruột, Mặc Dương là dòng bên Mặc gia, tuy rằng không có đầu óc, nhưng tâm tư không xấu, so với người tâm tư bất chính thì vẫn tốt hơn nhiều.”

Lãnh Diệu dường như biết rất nhiều về Mặc gia Tử Tinh, và phổ cập sơ qua một chút về Mặc gia Tử Tinh.

“Mặc gia là gia tộc hàng đầu ở Tử Tinh, không giống như sáu đại gia tộc khác, nhà họ Mặc đứng về phía Liên Bang, từ đời lão gia chủ đã bắt đầu kiêm nhiệm chức vụ ở quân khu Liên Bang, rất được Tử Tinh kính trọng, rồi tới Tu đại nhân còn cố gắng thay đổi điều kiện sống của công dân bảy đại tinh vực, nhiều lần xúc phạm đến lợi ích gia tộc hào môn. Do e dè xuất thân sâu xa của Mặc gia, và thượng tướng còn là cường giả tinh thần cấp 3S hiếm thấy, nên các gia tộc hào môn không dám đắc tội.”

Lãnh Diệu nói xong liền thở dài một hơi: “Sau khi Tu đại nhân mất tích, thế cục liền nhanh chóng thay đổi, những gia tộc giàu có của sáu đại tinh vực không chỉ dẫm lên bộ mặt chính phủ Liên Bang, mà còn không để lão thượng tướng vào mắt. Đáng giận chính là con nối dõi Mặc gia vô cùng ít, con cháu dòng bên không thân thiết nhiều, nên lúc này không ai có thể chống đỡ nổi ”.

Tô Kiều thầm gật đầu, chỉ cần nhìn bộ dáng ăn chơi trác táng của tiểu thiếu gia Mặc gia kia là biết, không kéo chân Mặc gia đã là không tệ rồi, còn dám đứng ra?

Cho dù cô có dị năng và sách bách thảo cũng không dám dễ dàng đi đến vực sâu khu chín.

“Lão đại, Mặc gia đưa Mặc Dương ăn chơi trác táng tới, chẳng lẽ thật sự từ bỏ Tu đại nhân?” Đầu Trọc nghe vậy, có chút nhụt chí nói, “Vẫn chưa tới một năm đâu, tôi vẫn không tin Tu đại nhân thực sự rơi xuống vực sâu khu chín.”

“Lão thượng tướng đã chống đỡ áp lực một năm, đây là chuyện không thể không nói, những chuyện này không liên quan gì đến chúng ta, Mặc Dương chỉ ngốc ở Hắc Tinh mười hai vực một thời gian, về sau các ngươi thấy hắn liền né đi là được.” Lãnh Diệu dặn dò nói.

“Nghĩ lại có chút tức giận.” Đầu Trọc bực bội gãi gãi đầu.

“Đội trưởng nói rất đúng, chúng ta là lưu đày giả vẫn không nên liên quan quá nhiều vào chuyện của gia tộc hào môn, chỉ cần tích cóp năng nguyên thạch, sống thêm mấy năm.” Tô Kiều gật đầu nói.

“Kiều muội, nếu cô cũng nói như vậy, tôi đây liền nghe theo mọi người.” Đầu Trọc nghe vậy lập tức ngượng ngùng cười nói.

Tô Kiều thấy thế gật gật đầu, ánh mắt thâm thúy, Tinh Tế không yên ổn, tất cả đều là bởi vì cái chết và cái nghèo ở khắp nơi, cho nên các nhóm vì lợi ích lớn có thể điên cuồng cướp đoạt tài nguyên có hạn.

Mà bọn họ còn sinh sống ở tầng lớp thấp nhất, ngày qua ngày càng thêm gian nan, cũng may cô có dị năng hệ mộc, chỉ hy vọng Tinh Tế càng ngày càng tốt, cô còn mong muốn có một ngày có thể trở lại nơi quê nhà của mình --- nàng còn nghĩ có một ngày có thể đi chính mình quê nhà —— Địa cầu cổ đại bị bỏ rơi.

“Đúng rồi, Kiều muội, tôi có mang năng lượng nguyên thạch cho cô, khi nào chúng ta lại đi nhận nhiệm vụ nha, cô đã nghỉ ngơi được nửa tháng rồi.” Đầu Trọc đưa hơn 8.000 năng lượng nguyên thạch ở nhiệm vụ lần trước cho Tô Kiều, hưng phấn hỏi.

Tô Kiều trong nửa tháng này vẫn luôn trong tình trạng miệng ăn núi lở, tuy rằng vẫn còn hơn 10.000 năng lượng nguyên thạch nhưng cá khô và thịt heo chỉ còn một ít, cũng đã đến lúc ra ngoài hoạt động gân cốt rồi, thuận tiện thăm dò đường đi.

“Ngày mai có thể đi, anh nhận nhiệm vụ, chỉ nhận nhiệm vụ cấp B.” Tô Kiều cong mắt cười nói. Nhiệm vụ cấp A quá nguy hiểm, và nhiệm vụ cấp C kiếm được quá ít tiền, trước mắt mà nói, cô có khuynnh hướng nhận nhiệm vụ cấp B nhiều hơn.

“Được rồi.” Đầu Trọc vừa nghe có thể lại cùng cô chung một đội làm nhiệm vụ, lập tức hưng phấn, cũng không tại sao cả, chỉ là hắn luôn cảm thấy Tô Kiều có vận khí vô cùng tốt, còn hắn sinh ra đã mang vận đen, nên đi theo Tô Kiều là quá chuẩn.

Thấy vậy, Tô Kiều liền mang theo Tô Lý trở về khu an toàn, Đầu Trọc lên diễn đàn chợ đen nhận nhiệm vụ

Chuyện các đại gia tộc hào môn cử con cháu mình tới tiếp nhận vị trí chưởng quản công hội ở Hắc Tinh mười hai vực, trong đó còn có người thừa kế thứ hai của Mặc gia, tin tức nhanh chóng lan ra trong khu an toàn, mọi người đều vây xem, không biết về sau sẽ phát sinh chuyện gì?

Và đi theo cùng với các con cháu đại gia tộc còn có người của viện nghiên cứu Tử Tinh.

Lần này, người dẫn đầu viện nghiên cứu cấp cao Tử Tinh đến đây chính là đối thủ một mất một còn với lão viện trưởng Raleigh, nghiên cứu viên Cổ Nạp, Cổ Nạp vẫn luôn yêu thích nghiên cứu văn hóa Địa Cầu cổ đại, không chỉ có tính cách cổ quái còn đặc biệt không thích nói chuyện, đắc tội với vô số người, lão viện trưởng và ông ta cùng một khóa nghiên cứu, về sau một người lên làm viện trưởng, một người trước sau vẫn là nghiên cứu viên cấp dưới.

Hai cái đầu tóc hoa râm, đầy tinh lực mắt to trừng mắt nhỏ với nhau trong viện nghiên cứu tạm thời của Quân khu Liên bang.

“Tại sao anh lại là người dẫn đội? Trong viện không còn ai khác sao?” lão viện trưởng Raleigh thổi râu trừng mắt nói.

“Raleigh lão đầu, toàn bộ Tử Tinh còn có ai có thể hiểu biết văn hóa Địa cầu cổ đại hơn tôi sao? Lý thuyết mà ông đang nói rắm chó còn không kêu, trong quái ngư làm gì có chất kháng bức xạ, dị thú sống sót trong Tinh Tế đều đã tiến hóa, coi bức xạ là thức ăn, quái ngư cũng vậy, nhất định có nguyên nhân khác, các ngươi tìm không ra.” Cổ Nạp đối chọi gay gắt nói, “Quái ngư ở Tử Tinh đều bị bắt gϊếŧ sạch rồi, kết quả thí nghiệm cũng chưa nghiên cứu ra.”

Viện trưởng Raleigh bị ông ta phun chữ suýt ngã ngửa, tính tình tiểu lão đầu này một chút cũng không sửa, ông sắp bị tức chết rồi.

“Tiến sĩ Cổ, viện trưởng vừa đưa ra một hướng nghiên cứu để gây xáo trộn cho công chúng. Vấn đề này rất quan trọng, và nhiều suy luận không thể nói rõ qua Tinh Võng.” Phó viện trưởng, tiến sĩ Hans đứng ra hòa giải, bất đắc dĩ nói ra tình hình thực tế.

Hiện giờ quan hệ giữa chính phủ Liên Bang và đại gia tộc hào môn vô cùng căng thẳng, bọn họ đương nhiên chỉ lộ ra một nửa. Khó có thể đảm bảo rằng toàn bộ viên nghiên cứu không có người các gia tộc lẫn vào.

“Có ý gì?” Tiến sĩ Cổ Nạp sững sờ, không thể không đổi giọng.

Viện trưởng Raleigh thở phì phì mà hừ một tiếng, nghĩ đến tiểu lão đầu này đã cống hiến nửa đời cho viện nghiên cứu cho nghiên cứu mới nhất trong mấy chục năm qua, thậm chí còn không có con cái, có chút đáng thương, cũng lười so đo với ông ta, từ hộp trữ đồ lấy cá khô đã được niêm phong kín lại, cứng rắn nói: “Sau khi phát hiện cá khô này không có chất bức xạ, quân khu liền phát động một trận kiểm tra tạm thời, khống chế toàn bộ khu an toàn, bất quá người bán cá khô cho chúng ta vô cùng cảnh giác, đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện lại.”

“Hiện tại chúng tôi không xác định được người này có biết cá khô không bị nhiễm bức xạ hay không, chúng tôi hoài nghi con quái ngư này đến từ khu chín.” Lão viện trưởng nói, âm thầm phun ra một bí mật đã được giấu kín suốt một năm. .

Cách đây một năm, một số biên cảnh quân ở quân khu Liên Bang Hắc Tinh mười hai vực vô ý thâm nhập vào vực sâu khu chín, và gửi tư liệu hình ảnh về khiến mọi người rất khϊếp sợ, nếu tư liệu hình ảnh kia là thật, vậy chúng ta cũng có thể hoài nghi con quái ngư không bức xạ này đến từ khu chín.”

Tiến sĩ Cổ Nạp nghe được hít hà một hơi, không dám tin tưởng nói: “Làm sao có thể, có chắc chắn nó xuất hiện ở khu chín không?”

“Không chắc chắn, cho nên quân khu tiến hành nhiệm vụ bí mật, Mặc Tu mang theo một đội tinh anh, tự mình đi trước.” Lão viện trưởng nói xong liền thở dài một hơi, “Việc sau đó thì ông cũng biết rồi đó. Một năm nay chúng tôi chưa từng rời khỏi Hắc Tinh mười hai vực, chính là không có định từ bỏ.”

Biểu tình tiến sĩ Cổ Nạp ngưng trọng, ông ta xoa xoa đôi bàn tay lớn nứt nẻ của mình và nói: "Ngày mai, tôi sẽ đến khu chín lấy mẫu nghiên cứu, bắt đầu từ vùng ngoại vi."

"Chúng tôi đang thực hiện công việc này, bức xạ khu chín là bức xạ mạnh nhất trong toàn bộ Hắc Tinh mười hai vực, trước mắt chúng tôi đang tiến dần đến lớp thứ ba khu chín.” Tiến sĩ Hans sử dụng hình chiếu, chỉ lên bản đồ khu chín, dừng lại ở vị trí của chấm đỏ và nói, "Đây là nghiên cứu chuyên sâu nhất của chúng tôi cho đến nay, đi tiếp lên phía trước là khu thăm dò chưa được biết đến, cả quân khu và công hội cũng chưa từng thăm dò.”

“Vậy thì tìm lính đánh thuê thăm dò, khó trách các ngươi mài một năm ở đây cũng không nghiên cứu ra cái rắm nào.” Tiến sĩ Cổ Nạp tức giận dậm chân, nói, “Ngày mai chúng ta liền chiêu mộ người, tiến vào khu chín vừa thăm dò vừa nghiên cứu. Ông nếu là sợ chết, thì tôi đi.”

“Nếu không có sự đảm bảo chắc chắn, tôi sẽ không để cấp dưới của mình đi chịu chết.” Tính bướng bỉnh của viện trưởng Raleigh cũng nổi lên, không nhượng bộ chút nào.

“Raleigh lão đầu, ông cứ một hai chờ đến khi người Tinh Tế chết hết phải không?”

“Viện trưởng, tôi cảm thấy tiến sĩ Cổ nói rất đúng, chúng ta đã ngây người ở chỗ này một năm rồi, nghiên cứu không có tiến triển Đã đến lúc phải quyết liệt. Nếu bức xạ không giải quyết được vấn đề, ngay cả khi nhóm nghiên cứu sinh này trong tương lai trở về Tử Tinh, thọ mệnh của họ cũng sẽ ngắn hơn so với người bình thường.” tiến sĩ Hans nói.

Họ đã sống ở Hắc Tinh mười hai vực, thân thể chịu đựng một lượng lớn bức xạ, họ không còn giống những người công dân bình thường ở Tử Tinh nữa.

Viện trưởng Raleigh thở dài một tiếng, trong lòng như già đi mười tuổi, phất phất tay nói: "Muốn làm gì thì làm, đứa nhỏ Mặc Tu kia có thể đi, thì ai cũng có thể đi.”

Lão viện trưởng nói, vành mắt có chút hồng.

“Được.” Tiến sĩ Cổ Nạp là một người điên trong nghiên cứu, mặc dù rất thương tiếc thượng tướng Mặc Tu đã mất, nhưng rất nhanh điều chỉnh trạng thái của mình và bắt đầu thảo luận với Tiến sĩ Hans về cách chiêu mộ lính đánh thuê.

Sau một phen thảo luận sôi nổi, cuối cùng cảm thấy cần phải chiêu mộ những người đáng tin cậy một chút, dù sao thì nghiên cứu của họ cũng là tuyệt mật.

Người duy nhất mà lão viện trưởng tin tưởng nhất ở Hắc Tinh mười hai vực chỉ có thiếu tá Tả Dật.

Tô Kiều mang theo Tô Lý trở lại khu an toàn, và thông báo cho Ali đại thúc gần đây nếu không có việc gì gấp gáp thì không cần ra ngoài, mọi người cần giảm lực chú ý xuống một chút.

Bản thân cô cũng có chút lo lắng, vào thời khắc nguy cấp như vậy, người đàn ông tên “Trạch” kia lại cố tình tỉnh vào lúc này, trước mắt ốc đảo sa mạc chỉ có vỏ bảo vệ cấp ba che chắn, nếu có người đi nhầm xông vào, bí mật của cô sẽ không giữ nổi.

Bên này Tô Kiều đang nhíu mày, nghĩ phương pháp giải quyết, thì phía bên Lãnh Diệu lại liên lạc với cô qua thiết bị kết nối cá nhân.

“Tô Kiều, có một nhiệm vụ dài hạn, cô có hứng thú không?” Lãnh Diệu lời ít ý nhiều nói.

“Nhiệm vụ gì?”

"Viện nghiên cứu của quân khu cần lấy mẫu và tiến hành nghiên cứu ở khu vực ngoại vi của khu chín, cần tuyển những người lính đánh thuê đáng tin cậy, lão viện trưởng đi tìm được Tả Dật, Tả Dật nói ở phía bên hắn có mấy người có thể tin được.” Lãnh Diệu đơn giản nói, “Viện nghiên cứu cao cấp Tử Tinh có địa vị rất cao trong Liên bang, tất cả những gì họ tiến hành đều là nghiên cứu đã được phân loại, và họ có quyền được miễn hiếm có trong Liên bang. ".”

“Quyền được miễn?” Tô Kiều sửng sốt một chút, chính là cái mà cô đang nghĩ đến sao?

"Đúng vậy, tất cả những người bị đày tới Hắc Tinh mười hai vực suốt đời không được rời khỏi nơi này, trừ phi có được quyền được miễn của chính phủ Liên Bang, mà viện nghiên cứu Tử Tinh là cách tốt nhất. Một khi có quan hệ tốt với lão viện trưởng, làm lão viện trưởng đồng ý mang cô nhập vào viện nghiên cứu, cô và Tô Lý đều có thể rời khỏi nơi này. Đây là cách duy nhất chúng ta có thể nghĩ ra. "

Tả Dật là thiếu tá biên cảnh quân, lúc nào cũng có thể bị điều khỏi Hắc Tinh mười hai vực, mà hắn cũng có nhiệm vụ khác trong người, điều đáng tiếc duy nhất là Tô Kiều.

Qua việc của Thập Nhất, Lãnh Diệu và Tả Dật đều vẫn luôn suy nghĩ biện pháp, có thể giúp được gì cho Tô Kiều không, trùng hợp viện nghiên cứu đang muốn chiêu mộ lính đánh thuê tiến vào khu chín, trước mặt thì đây được coi là cơ hội tốt, Đã đến lúc Tô Kiều thoát khỏi thân phận lưu đày của mình.

Vì vậy, sau khi Tả Dật nhận được thông tin từ lão viện trưởng, lập tức ứng cử, sau đó liên hệ với Lãnh Diệu.

“Tình hình cụ thể thế nào?” Tô Kiều bình tĩnh hỏi mà không bị cái bánh lớn rơi xuống trước mặt làm cho choáng váng.

"Viện nghiên cứu sẽ tiến hành nghiên cứu trong nửa tháng, cứ sáng đi trưa về, đến khu vực chưa thăm dò ngoài khu chín, quân khu sẽ phái hai người, bên này tôi phái ba người, tạo thành đội ngũ nhỏ năm người, chủ yếu là bảo hộ nghiên cứu viên an toàn, một khi phát hiện tình huống nguy hiểm, có thể rút về. Phần thưởng là 100.000 khối năng lượng trong nửa tháng. "

Tô Kiều nghe vậy mở to hai mắt, 100.000 khối năng lượng nguyên thạch? Viện nghiên cứu giàu vậy sao? Nếu nói nhiệm vụ này không nguy hiểm, cô sẽ không tin.

“Tiếp, đội trưởng, người trong đội có thể tin tưởng được không?” Tô Kiều lập tức hạ quyết tâm, dù sao cô cũng muốn đi tìm hiểu một vài thứ ở khu chín, đi trước coi như dò đường.

“Bên kia Tả Dật sẽ phái hai người tâm phúc có kinh nghiệm, tôi sẽ dẫn đội, hai người, cô và Đầu Trọc.” Lãnh Diệu nói xong liền nở nụ cười.

“Đội trưởng, anh dẫn đội sao?” Tô Kiều vui mừng nói.

“Ừ.” Lãnh Diệu gật gật đầu, Tả Dật không thể bỏ nhiệm vụ khác, chỉ có thể hắn đi, vừa lúc trong khoảng thời gian này muốn tránh mũi nhọn của công hội, nhận nhiệm vụ cũng không tồi. Những lão nhân trong viện nghiên cứu đều là người có hậu đài, trong bụng cũng không biết giấu bao nhiêu bí mật, nếu thật sự xảy ra chuyện thì chắc chắn Tinh Tế sẽ tổn thất rất lớn.

“Chúng ta sẽ tập hợp vào sáng mai, làm quen với người ở viện nghiên cứu một chút, trước cứ quan sát, nếu có vấn đề thì nói, nửa tháng sau sẽ thi hành nhiệm vụ.” Lãnh Diệu nói thời gian và địa điểm tập hợp trước khi kết thúc cuộc nói chuyện.

Tô Kiều kết thúc trò chuyện, ngồi xếp bằng ngồi trên ghế đá, bình tĩnh kiềm chế lại sự kích động, mười vạn năng nguyên thạch không phải con số nhỏ, hơn nữa còn có thể giao lưu với người ở viện nghiên cứu và cô có thể biết được nhiều tin tức hữu dụng khác.

Sau khi nhận nhiệm vụ dài hạn, Tô Kiều cảm thấy thanh thản, lập tức sắp xếp thời gian hợp lý, buổi sáng nhận nhiệm vụ, buổi chiều đi ốc đảo sa mạc, trong khoảng thời gian này Tô Lý vẫn phải làm phiền bà cụ Mộc chăm sóc.

Sáng sớm hôm sau, Tô Kiều đưa Tiểu Tô Lý đi ăn sáng, sau đó gửi lại chỗ bà cụ Mộc, rồi trực tiếp lái đĩa bay nhỏ tới căn cứ chiến đội Tham Lang.

Lãnh Diệu và Đầu Trọc đều đã tới, thống nhất đều mặc đồ tác chiến màu đen, thậm chí Đầu Trọc còn đội mũ, đem hình tượng lôi thôi lếch thếch chỉnh đốn lại.

“Kiều muội, bên này.” Đầu Trọc nhìn thấy cô, hai mắt sáng ngời, phất tay kêu lên, “Cô để xe ở căn cứ đi, chúng ta ngồi xe đội trưởng đi.”

“Được.” Tô Kiều gật gật đầu, lên xe Lãnh Diệu, ba người cùng xuất phát đến quân khu Liên Bang đón người dẫn đầu của nhiệm vụ này.

“Lần này đối tượng chúng ta cần phải bảo vệ là tiến sĩ Cổ Nạp, tiến sĩ Hans và một thực tập sinh của viện nghiên cứu Tử Tinh. Địa điểm là cách ngoại ô khu chín mười km về phía đông bắc." Lãnh Diệu giải thích tình hình hiện giờ.

Tô Kiều gật gật đầu, hỏi: “Viện nghiên cứu đang làm nghiên cứu gì? Sẵn sàng xông vào nơi nguy hiểm như khu chín?”

“Không biết, bọn họ luôn rất thần bí, hơn nữa địa vị cao, tính tình lại cổ quái, không nghe theo sự sắp xếp, Đầu Trọc, phụ trách phía sau, đừng để lạc người.” Lãnh Diệu có chút đau đầu nói.

“Tuân lệnh.” Đầu Trọc chỉ đơn thuần nghĩ đi dạo, kiếm mười vạn năng lượng nguyên thạch. Có đội trưởng và Tô Kiều ở đây, hắn không cần động não nhiều.

Xe maglev lái hơn mười phút đến quân khu Liên bang, khi cả ba xuống xe liền nhìn thấy một chiếc xe maglev chín chỗ hạng sang của quân đội đậu trước khu quân sự, một ông lão gầy còm, thấp bè, râu tóc bạc phơ với chiếc túi căng phồng trên lưng, mặt mày ủ ê đứng trước xe maglev, còn thực tập sinh nhỏ ngồi xổm dưới đất kiểm tra thiết bị, khuôn mặt nghiêm túc, còn người đàn ông trung niên mặc quần áo nề chỉnh tề đứng ngay ngắn ở đó không nói gì.

Cả ba người đều có những đặc điểm khác biệt, vừa nhìn là biết họ là người dẫn đầu nhiệm vụ này.

“Xin chào mọi người, chúng tôi đến từ chiến đội Tham Lang Lãnh Diệu, Tô Kiều, Đầu Trọc.” Lãnh Diệu hướng tới tiến sĩ Hans duỗi tay, giới thiệu một chút thành viên trong đội.

Ánh mắt nghiêm nghị của tiến sĩ Hans quét ba người từ trên xuống dưới, thấy Tô Kiều thì hơi hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì thêm, gật gật đầu nói: “Tôi là tiến sĩ Hans, vị này chính là tiến sĩ Cổ Nạp, đây là thực tập sinh của tôi Tiểu Tân.”

Tiến sĩ Cổ Nạp vẫn chặt ba lô của mình không để ý tới người khác, thực tập sinh là một thanh niên nhút nhát, nghe vậy, anh ta mỉm cười với đám người Tô Kiều, rất là thẹn thùng.

Mọi người chào hỏi nhau xong, xem như thành công kết nạp đội, không lâu sau hai người thân tín Tả Dật phái đến cũng tới, là Lão Ngũ và Lão Tam mà Tô Kiều đã gặp trước đó.

Tô Kiều vừa nhìn thấy người quen, hơn nữa đều là tay già đời, thì càng thêm yên tâm.

"Lần này tôi đảm nhiệm vai trò dẫn dắt đội. Tôi hy vọng mọi người sẽ tuân thủ nghiêm ngặt chỉ dẫn của tôi, kiểm tra vũ khí và trang bị, kiểm tra mọi thứ đã chính xác chưa, rồi lên xe." Lãnh Diệu nói với giọng hơi nghiêm nghị.

“Vâng.” Tô Kiều và những người khác hô to.

Sau khi mọi người kiểm tra vũ khí và trang bị, lập tức lên chiếc xe maglev chín chỗ sang trọng, xuất phát tới địa điểm làm nhiệm vụ.

Sau khoảng nửa giờ, xe maglev tiến vào khu chín, xe chạy đến khu vực chưa được thăm dò, lúc này đoàn người mới xuống xe, bắt đầu đi bộ tiến về phía trước.

Lão Ngũ cầm dụng cụ dò đường, Đầu Trọc canh chừng phía sau, Tô Kiều đi cùng ba người của viện nghiên cứu.

Lần đầu tiên tiến sĩ Cổ Nạp tiến vào khu chín, vô cùng ngạc nhiên trước khung cảnh rừng cây hóa đá tráng lệ trước mặt, tán thưởng không ngớt, nhanh chóng lấy dụng cụ từ ba lô ra, bắt đầu thu thập mẫu.

Từ đất, đá, vôi, đến thứ như là phân của dị thú, phàm là thứ gì nhìn thấy được đều bỏ vào lọ, vừa thu thập, vừa lẩm bẩm, trong mắt từng đợt ánh sáng phát ra sáng bừng.