Khi mọi người đang trầm tư, thì chỉ có Đầu Trọc thần kinh thô vùi đầu gặm xiên nướng, quỷ khóc sói gào nói: “Kiều muội, thịt nướng rất ngon là tuyệt đỉnh mỹ vị, tôi muốn khóc.”
"Món này còn ngon hơn cả thịt lợn kho !!!"
“Trời ạ!!!”
“Không cách nào hình dung!”
Mọi người cắn một miếng thịt heo nướng đều sửng sốt bởi hương vị hoàn toàn khác với thịt heo kho, đây là món ngon thần tiên nào?!! Gần như muốn nuốt luôn đầu lưỡi. Những thứ họ ăn trước đây đều là thịt dị thú giả!
“Từ từ ăn, còn nhiều lắm.” Tô Kiều cười cười, lại đặt phần thịt nướng còn lại lên vỉ nướng.
Khi Matthew và Heiwa vội vã trở về từ khu vực khai thác, họ nhìn thấy một căn phòng đầy người, trong phòng nồng nặc mùi thơm.
Hai người nhìn thấy Tô Kiều sắp nhảy dựng lên vì vui mừng, nhưng khi nhìn thấy đám người mặc đồng phục chiến đấu của chiến đội Tham Lang, họ sợ tới mức không dám phát ra tiếng động, yếu ớt chạy ra phía sau Tô Kiều gia nhập đội quân ăn cướp.
Cuối cùng ăn hết hai mươi lạng thịt nướng, lại thêm một nồi thịt kho, mọi người ăn xong còn chưa đã thèm, những ánh mắt kia nhìn Tô Kiều như thấy năng lượng nguyên thạch cao cấp hiếm có, cũng không rời đi sớm, ngồi bên cạnh nhau nói chuyện phiếm, bầu không khí yên bình hiếm thấy. .
"Bây giờ Quân khu Liên bang đã kiểm soát hoàn toàn khu vực an ninh, cuộc sống của mọi người sẽ tốt hơn nhiều trong tương lai." Lãnh Diệu đề cập đến sự cố thanh tra ngày hôm qua, và thậm chí còn tiết lộ một bí mật lớn, “Viện Nghiên cứu cao cấp Tử Tinh mấy năm gần đây vẫn luôn nghiên cứu việc khắc chế bức xạ, nghe nói đã có đột phá mới, và có thể trong tương lai gần, mọi người được sống trong môi trường lành mạnh và bình thường và sẽ không còn bị bức xạ gây hại ”.
“Điều này có đúng không?” Mọi người đều ngạc nhiên thích thú. Trong một nghìn năm, con người ở tinh tế đã sống trong nỗi sợ hãi cái chết vì bức xạ, đặc biệt là những người bị đày đến Hắc Tinh mười hai vực, một ngày không xa.
Lão người mù rơi nước mắt xúc động: “Nếu được nhìn thấy cảnh tượng đó trước khi chết, thì tôi chết cũng nhắm mắt.”
“Hy vọng có thể nhìn đến một ngày như vậy.” Ali đại thúc vỗ vỗ bả vai Lão người mù bả vai.
Tô Kiều trầm mặc, ôm Tiểu Tô Lý ngủ say, vỗ nhẹ vào lưng đứa bé, ánh mắt có chút thâm thúy, có một ngày thực vật sẽ có thể mọc lên trong Hắc Tinh mười hai vực, những bức xạ đáng sợ này cũng sẽ tìm kẻ thù không đội trời chung của mình.
Mọi người trò chuyện cho tới khi khu an toàn sắp tắt đèn, lối vào sắp đóng cửa mới rời đi.
Trước khi tách ra, Đầu Trọc cầm 86.000 năng lượng nguyên thạch lúc nãy bán thịt dị thú cấp ba ra chia đều.
Bởi vì thịt dị thú và khối năng lượng đều được Lãnh Diệu ra mặt giải quyết, không những giá cả hợp lý mà còn an toàn, nên mọi người thương lượng và trả cho Lãnh Diệu 10%, nhưng Lãnh Diệu từ chối.
Chiến đội Tham Lang vẫn luôn có truyền thống giúp đỡ lẫn nhau và thắt chặt thành một sợi dây để chúng có thể đi được một chặng đường dài.
Cuối cùng, sau khi trừ thuế của chính phủ và tổ đội, mỗi người nhận được 15.000 khối năng lượng.
Đi ra ngoài một chuyến, thu hoạch được hơn 200 ký thịt thú ngoại cùng hơn 10.000 năng lượng nguyên thạch, còn có hai viên năng lượng nguyên thạch chưa định giá, mọi người đều vui vẻ, không bao giờ ghét bỏ thịt heo rừng trong bảng xếp hạng nữa.
Tô Kiều bế Tiểu Tô Lý đang ngủ say trở lại nhà tổ ong, đặt Tiểu Tô Lý đang say ngủ trên giường đá cứng, sau đó lấy bộ lông mềm mại ra, bắt đầu làm chăn bông nhỏ.
Trong khu vực an toàn có hệ thống kiểm soát nhiệt độ, và nhiệt độ luôn được kiểm soát ở mức khoảng 20 độ, đôi khi cô thức giấc vào ban đêm còn cảm thấy lạnh, chưa kể đến một em bé nhỏ.
Cô chưa từng đυ.ng tới thịt lông thú dày này, chỉ có thể dùng lông heo rừng làm cốt chăn, may mà lông heo rừng biến dị không thua gì lông gấu, lại rất mềm mại.
Tô Kiều lấy ra hai chiếc khăn lớn bằng sợi tổng hợp, khâu chúng lại với nhau, sau đó nhét phần lông mềm và khô vào, ấn chặt, cuối cùng khâu lại, thành một chiếc chăn bông mềm mại.
Bởi vì nó vừa lớn lại vừa mềm, Tiểu Tô Lý khi ngủ trên đó, thoải mái cọ cọ, miệng nhỏ mở ra, còn chảy nước miếng.
Tô Kiều mỉm cười đặt góc chăn lên bụng đứa nhỏ, cô buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được nên ôm Tiểu Tô Lý đi ngủ, trước khi ngủ còn mơ màng nghĩ ngày mai nhất định phải mua một bảo mẫu cho Tiểu Tô Lý, rồi về ốc đảo trồng bông và lúa giống.
Sáng sớm hôm sau, Tô Kiều gửi Tô Lý cho bà cụ Mộc, rồi đi tới chợ đen mua sắm, bỏ ra 6.000 để đặt mua một robot bảo mẫu thông minh nhất giao cho bà cụ Mộc, sau đó lại chi thêm 4.000 để mua một robot làm việc nhỏ.
Chức năng của robot làm việc tương tự như máy xúc ở kiếp trước, phần lớn người Tinh Tế đều dùng nó để mở núi và khai thác long mạch, Tô Kiều đã mua một mô hình mini để làm ruộng.
Sau khi tiêu tốn 10.000 khối năng lượng, Tô Kiều đã lái một chiếc đĩa bay nhỏ đến ốc đảo sa mạc để trồng trọt.
Chưa hết một ngày, toàn bộ ốc đảo một mảnh xanh um tươi tốt, cỏ cây tươi tốt, rung rinh trong gió, nhìn từ xa là đại dương xanh ngắt.
Những cây liễu ven hồ đã đâm chồi, nảy lộc xanh tươi xinh xắn, những cây đào trong vườn đã cao đến hai thước được xếp ngay ngắn từng cây một.
Tô Kiều cả kinh đến mức há miệng thành hình chữ O và nắm chặt tay đầy phấn khích. Chu kỳ sinh trưởng của thực vật Tinh Tế ngắn hơn rất nhiều so với Trái đất. Theo xu hướng phát triển này, ốc đảo sa mạc sẽ sớm mở ra mùa bội thu trong một vài tháng.
Sau khi kiểm tra vườn cây ăn quả và trang trại, Tô Kiều rất hài lòng, mang theo máy xúc đất nhỏ, đi xem người đàn ông kỳ lạ đã được cô vớt ra từ hồ hôm qua.
Người đàn ông vẫn nằm bất tỉnh bên hồ, giống như một hóa thạch cổ đại.
Tô Kiều bước tới chọc nhẹ sống mũi cao, phát hiện sự lạnh băng truyền đến cơ thể khiến cô giật mình, lại sờ mạch đập cổ tay của anh ta, nghe thấy nhịp đập yếu ớt mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Người này không chết cũng không tỉnh, chẳng lẽ ở trong túi khí quá lâu, trở thành người thực vật?
Tô Kiều nhìn bộ đồ bảo hộ bị hư hỏng nặng của anh, ởi cúc áo bảo hộ, hít một hơi, cô nhìn thấy những vết thương nặng hằn sâu trên cơ thể người đàn ông, có nhiều chỗ đã kết vảy, không chỗ nào lành lặn. Miệng vết thương rất đáng sợ, thậm chí Tô Kiều không thể không nghĩ tới anh bị một con dị thứ nào đó xé nát và cào cấu.
Tô Kiều nhìn những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt anh, với đôi lông mày dài hai bên thái dương, sống mũi cao và khi anh nhắm mắt lại toát lên vẻ sang trọng và quý phái, biểu cảm vẫn ôn hòa, người như vậy chết thật đáng tiếc.
Tô Kiều đút cho anh dung dịch dinh dưỡng, nhẹ giọng nói: "Nếu anh đã xuất hiện ở đáy hồ nhà tôi, tôi sẽ cố hết sức cứu anh, anh cũng cố gắng tỉnh lại sớm nhé.”
Sau khi trải qua tận thế rồi đến Tinh Tế, tâm trạng của Tô Kiều đã có những thay đổi to lớn, ở kiếp trước, cô vẫn sẽ đấu tranh để tồn tại. Cô hy vọng sẽ sống cho đến khi tận thế, mở ra một kỷ nguyên mới, trùng sinh lại một đời, mạt thế đúng thật đã kết thúc, chấp niệm trongg cô đã tiêu tan, chứng kiến
cảnh thực vật ở Tinh Tế bị tuyệt chủng, trong lòng cô lại có ý thức về sứ mệnh của mình.
Người đã xuất hiện trong nhà cô thì cần phải cứu, và cây cần được trồng. Cô muốn thắp lại hy vọng xanh tươi trên hành tinh đầy tuyệt vọng này. Đây là niềm tin mới của cô vào cuộc sống mới.
Tô Kiều cho máy xúc nhỏ đưa người đàn ông đến giữa nơi cô định làm nhà gỗ, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho anh, cô vui vẻ cầm chiếc máy xúc nhỏ đi về phía đông bắc của hồ để khai hoang ruộng lúa, cô không hề biết sau khi cô rời đi, lông mi của người đàn ông tuấn mỹ ngủ say khẽ run lên.
Một biển dao động tinh thần lớn lướt qua thảm cỏ xanh, nam nhân có dấu hiệu thanh tỉnh.