Toàn Vũ Trụ Không Có Một Cây Thực Vật

Chương 25

Lãnh Diệu chỉ cần nhìn lướt qua đã thấy rõ tình cảnh khó khăn hiện nay của mọi người, già yếu, bệnh tật đều có, cuộc sống vẫn rất khó khăn.

Người đàn ông từ trong hộp bảo quản lấy ra một hộp mười hai dung dịch dinh dưỡng cao cấp được đóng gói đẹp mắt, đưa cho bà cụ Mộc, nói: “Tôi đến vội , chỉ mang theo dinh dưỡng dịch, một chút tâm ý.”

Những người này có quan hệ mật thiết với Tô Kiều, và dung dịch dinh dưỡng của Lãnh Diệu đương nhiên là dành cho mình Tô Kiều.

“Cái này không thể nhận.” Bà bà thất kinh, một hộp dung dịch dinh dưỡng cao cấp này, phải tốn vài trăm khối năng lượng.

“Bà, bà cứ nhận đi, đội trưởng chúng tôi không thiếu chút dịch dinh dưỡng này. Hơn nữa, không phải chúng tôi đến để ăn thịt mà Tô Kiều đãi sao? Mọi người đều là bạn của Tô Kiều, không cần khách khí." Đầu Trọc ha ha cười nói.

Nhìn bốn năm thành viên trong chiến đội vừa cao lớn, dũng mãnh và mạnh mẽ đang đứng trong phòng, bà cụ Mộc thấy Ali đại thúc gật đầu, lúc này mới run rẩy nhận lấy, được chiến đội Tham Lang đãi ngộ như vậy đều là bởi vì Tô Kiều, trong lòng càng cảm thấy biết ơn.

“Đều ngồi xuống đi, lập tức khai tiệc.” Tô Kiều cười nói, mở vung nồi sắt ra, liền thấy mùi thơm nồng của thịt hòa cùng hơi nóng xông ra, toàn bộ căn phòng đều ngập tràn mùi thịt hầm, từng miếng thịt đều thấm dung dịch dinh dưỡng và có màu trong vắt, hơi nóng vẫn tỏa ra từ trong nồi.

Mọi người không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng, hai mắt sáng lên.

Tô Kiều lấy nồi sắt ra khỏi bếp nướng thịt và để Mộc Dao đem thịt heo rừng ra, cô nhanh chóng đặt thịt nướng lên, dùng chổi lông tự chế chải mỡ heo, lấy mười xiên heo rừng và bắt đầu nướng thịt ba chỉ.

Mọi người trong phòng, kể cả Lãnh Diệu đã từng thử qua nhiều món cũng chưa từng thấy món thịt kho tàu nào, đặc biệt là món thịt heo rừng được thui dầu bóng loáng, nhìn rất giòn và thơm.

Người sống ở tinh tế đã quen với việc ăn những dung dịch dinh dưỡng nhạt nhẽo và vô vị. Chỉ những người giàu có và quý tộc mới có thể mua được thịt dị thú. Thông thường mọi người cũng chỉ là đem thịt chế thành thịt khô hoặc nấu qua nước sôi, thịt này coi như là món ăn hiếm có trên thế giới, chưa thấy ở đâu có một loại thịt thú kho thơm và trong như pha lê đến thế..

“Tôi chịu không nổi, đội trưởng, tôi giúp mọi người nếm thử xem.” Đầu Trọc bị mùi hương này câu đến tim gan phèo phổi đảo lộn, trực tiếp dùng tay cầm lấy khối thịt heo lớn, không thèm quan tâm đến việc bỏng rát, trực tiếp cắn một miếng, dầu ngập tràn, mềm dẻo, mỡ giòn, thịt nạc dai dai, một hương vị chưa từng được nếm thử lan tràn trên đầu lưỡi, Đầu Trọc nhai hai lần rồi trực tiếp nuốt xuống, sau đó “Bá” một chút đôi mắt đỏ hoe, dụi dụi mắt.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng cả đời này mình vẫn được ăn những món ăn ngon như vậy. Đáng giá, đáng giá. Mấy năm nay ở Hắc Tinh mười hai vực, tắm máu ngày qua ngày nháy mắt liền cảm thấy chữa khỏi bởi miếng thịt heo kho này.

“Kiều muội, Kiều muội, về sau năng lượng nguyên thạch tôi kiếm được toàn bộ đều nộp cho cô, cô làm thịt cho tôi ăn đi.” Hán tử Đầu Trọc 1m9, con mắt đỏ hoe, lôi kéo quần áo Tô Kiều, trông giống như một đứa trẻ đang làm nũng.

“Lăn sang một bên đi, đội trưởng còn chưa ăn đấy.” Quạ Đen mặt vô cảm đá văng hắn ra.

“Cho ta ăn miếng thịt nữa, không thì chết ta chết mất.” Đầu Trọc kêu lên, nhưng đã hoàn toàn bị đuổi ra ngoài.

Vì căn phòng quá nhỏ, không có chỗ để ngồi nên mọi người ngồi bệt xung quanh lò nướng thịt, sau khi Đầu Trọc bị đuổi ra ngoài,, Lãnh Diệu và mọi người ở trong phòng ngập mùi thịt kho, mỗi người gắp một miếng, cắn một ngụm.

Giây tiếp theo, mắt mọi người đều sáng lên.

Quá, quá, quá ngon, hương vị khó tả, tưởng chừng như mấy chục năm qua mình sống vô ích, hóa ra trên đời lại có một hương vị tuyệt vời như vậy.

Ali đại thúc và những người khác đã từng thưởng thức qua trù nghệ của Tô Kiều, thấy món này không giống món cá phi lê lần trước, thịt heo kho lần này là một loại mỹ vĩ khác, cho một miếng vào miệng lập tức thịt liền tan ra.

Người trước nay luôn bình tĩnh như Lãnh Diệu, cũng bị cái mùi này làm cho kinh ngạc, anh ta đã từng ăn thịt heo rừng, thậm chí đã từng ăn thịt dị thú cấp năm, nhưng thịt luộc hay chiên đều có vị chua, có thịt còn rất dai, hoàn toàn không có độ mềm hay lạc nào.

Lãnh Diệu kinh ngạc nhìn Tô Kiều.

Cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp thanh tú ngồi trên mặt đất lật miếng thịt nướng, sau đó dùng nĩa gắp một miếng thịt hầm đưa cho người đàn ông to lớn đang đau khổ phía sau, mỉm cười an ủi: “Năng lượng nguyên thạch của anh cứ từ từ tích cóp, về sau cưới vợ, muốn ăn thịt thì cứ tới tìm tôi.”

“Kiều muội, cô thật tốt.” Đầu Trọc lớn tiếng kêu lên, ngấu nghiến món thịt hầm, nhưng lần này anh ta không trực tiếp nuốt xuống, mà chậm rãi nheo mắt nhai.

“Tô Kiều, cô làm món thịt hầm này như thế nào?” Lãnh Diệu kinh ngạc nói, chưa từng có ai xử lý heo rừng như thế này.

“Đội trưởng, tay nghề nấu ăn của Tô Kiều rất tốt, cô ấy có thể tự tay làm ra những món ăn ngon không thể tả.” Mộc Dao một bên hùng hổ nói, “Lần trước Tô Kiều làm cho chúng tôi một nồi canh chua cá phi lê, ăn ngon đến phát khóc. "

“Tôi ghen tị.” Quạ Đen vốn luôn lạnh lùng bây giờ hai mắt phát sáng, cô chưa bao giờ ăn cá phi lê canh chua!

"Thật ra, tôi học được điều này từ một ông già kỳ lạ ở chợ đen Xích Tinh. Ông ấy nói rằng trước khi thực vật tuyệt chủng, người trái đất có thể chế biến đủ loại món ăn ngon, như chiên, rán, luộc, quay, hấp. , vân vân. ”Tô Kiều cười nói, vừa lôi ra một cái lão nhân gia xa lạ, bất quá tìm không thấy người cũng không sợ bị bại lộ.

“Kiều Kiều, bây giờ đang làm món nướng sao?” Đầu Trọc chen vào, hai mắt sáng lấp lánh hỏi.

“Không sai, thịt nướng chính là món ngon nhất trên đời.” Tô Kiều hai mắt sáng lên nói, đáng tiếc chính là, tinh tế còn không có đường, không có bột thì là, bột ớt, nàng trước mắt chỉ có thể dùng mỡ heo cùng muối làm gia vị, nhưng thịt dị thú tinh tế có chất lượng cực kỳ ngon, cô chỉ hầm một miếng thịt, không có nước tương, không có đường, nhưng lại nấu ra một nồi thịt kho đúng hương vị.

Tô Kiều quét một lớp dầu nữa lên mười xiên thịt nướng, ngọn lửa bùng cháy, mùi thơm của thịt nướng từ từ khuếch tán.

Một mùi hương khác hoàn toàn mùi thịt kho lúc nãy, khiến mọi người lập tức thích thú.

"Thực ra, có rất nhiều cách để chế biến món thịt dị thú. Thịt heo rừng nướng hay kho sẽ ngon hơn nấu bình thường. Cũng có thể chế biến thành thịt ba chỉ, sấy khô, có thể bảo quản được lâu", Tô Kiều dự định phổ biến một số món ngon trái đất cho mọi người, lấy ít muối bên cạnh, rắc đều lên miếng thịt nướng, nói, "Muối có thể được sử dụng để làm gia vị, và nó cũng có thể được sử dụng để ướp thịt dị thú."

“Tô Kiều, cô có thể đến quân khu Liên bang làm đầu bếp cao cấp.” Lãnh Diệu hoàn toàn bị thuyết phục bởi miếng thịt heo kho, chân thành nói. Trong tinh tế, nấu ăn là một nghề cao cấp. Nền văn mình xưa bị đứt gánh, sự tuyệt chủng của thực vật và nguồn tài nguyên ngày càng cạn kiệt đã khiến nghề đầu bếp rút lui khỏi tinh tế. Chỉ có quý tộc mới có thể thuê đầu bếp, và có một đầu bếp riêng cũng là điều đáng để khoe nhất đối với giới quý tộc.

Lãnh Diệu dám nói rằng nếu Tô Kiều đến Tử Tinh, cô ấy nhất định sẽ đánh bại những người được gọi là đầu bếp cao cấp đó.

“Không, đội trưởng, tôi thích cảm giác được chạm vào súng hơn. Chỉ bằng cách trở thành một người mạnh mẽ, tôi mới có thể bảo vệ một số thứ mà tôi muốn bảo vệ." Tô Kiều cười rạng rỡ, cầm lấy xiên thịt heo rừng nướng đưa cho mọi người

Mọi người đều bị lời của cô chấn động, không hiểu sao lại dấy lên một loại dũng khí trong lòng, đúng vậy, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, hãy là một người mạnh mẽ, cố gắng hết sức để bảo vệ, để có thể sống đến mức này.