Toàn Vũ Trụ Không Có Một Cây Thực Vật

Chương 24

"Đây là heo rừng đột biến cấp bốn. Mùi vị trong thịt quá nồng. Mọi người để lại phần muốn ăn, tôi giúp mọi người xử lý. Phần còn lại đem bán." Khi trở về Tô Kiều thấy Ali đại thúc và mọi người giúp cô chăm sóc Tiểu Tô Lý, liền có nghĩ giúp bọn họ xử lý bức xạ trong thịt, hy vọng mọi người có thể sống lâu hơn.

“Tốt, tốt, để Tô Kiều xử lý thịt chắc chắn ăn rất ngon.” Mộc Dao vội vàng cười nói, vẫn còn nhớ miếng cá phi lê trong canh chua lúc trước, đó là loại thịt ngon nhất mà cô từng ăn trong đời.

“Thịt dị thú cấp bốn?” Ali đại thúc và Lão người mù trợn mắt há hốc mồm mà nhìn thịt trong tay, dị thú cấp bốn? Thị trường chợ đen cần 150 khối năng lượng cho một cân, nhưng vẫn không có người bán, hai người có chút không muốn ăn, cảm thấy đây không phải là thịt, mà là hàng ngàn khối năng lượng nguyên thạch.

Ba người lớn tuổi bàn luận thì thầm, cuối cùng mỗi người để lại mười cân thịt, số còn lại đem đi bán.

Tô Kiều giúp họ xử lý tất cả số thịt mà họ sẽ ăn, lợi dụng sách bách thảo để hấp thụ hết bức xạ, sau đó ngâm nó vào nước, và mùi khó chịu biến mất ngay lập tức.

“Để cảm ơn mọi người đã giúp tôi chăm sóc Tiểu Tô Lý, buổi tối tôi sẽ mời mọi người đi ăn thịt nướng.” Tô Kiều thấy mọi người chỉ để lại mười cân thịt, hơn nữa bà cụ Mộc vẫn còn giữ lại thịt quái ngư lần trước không dám ăn, tức khắc cười nói, "Gọi Matthew và Heiwa cùng nhau lại đây đi.”

“Được rồi.” Mộc Dao vừa nghe Tô Kiều xuống bếp, cô ấy lập tức vui mừng khôn xiết và liên lạc với Matthew và Heiwa, hai người đang thu thập năng lượng nguyên thạch bên ngoài.

“Thịt rất quý, dùng thịt heo rừng của tôi đi.” Mọi người liên tục lấy thịt của mình ra, ngay sau đó lại hưng phấn hỏi, “Thịt nướng là cái gì?”

Thịt nướng là món yêu thích của Tô Kiều trong kiếp trước. Mỗi kỳ nghỉ đông và hè, cô đều kết thúc công việc làm thêm và về quê phụ giúp bà ngoại công việc đồng áng. Vào những buổi tối mùa hè, ở tiểu viện tử chế một cái lò nướng, nướng tỏi tây, khoai tây và đậu mới hái từ ruộng, sau đó mua một ít thịt bò, thịt cừu và móng heo. Cho dầu vào thịt nướng, sau đó nướng cho đến khi cháy bên ngoài và mềm bên trong, rắc bột ớt và bột thìa là tự làm, cắn một miếng là muốn bay lên trời.

Bà ngoại rất thích ăn những xiên cừu nướng và khoai tây chiên của bà, chúng mềm và giòn, ngay cả răng của bà không tốt cũng không ăn được.

Tô Kiều gạt đi những suy nghĩ của mình và quyết định đi ăn thịt nướng tối nay để mừng cô có một em trai, Tiểu Tô Lý.

Tô Kiều lấy ra cái vỉ nướng thịt và năm mươi thanh sắt mà lão người mù làm trước đó, lại lấy ra 20 kg thịt heo rừng không bức xạ từ trong hộp bảo quản, làm sạch, thái thành những miếng thịt mỏng và béo vừa phải rồi dùng từng que sắt một đặt nó cho đến khi xuyên đầy 50 cây.

Vì ít que sắt hơn nên miếng thịt heo rừng của cô cắt ra rất to, nhưng nướng mất nhiều thời gian hơn.

Tô Kiều xử lý xong thịt heo rừng, rửa tay sạch sẽ, sau đó liền thấy Đầu Trọc gọi chô cô qua thiết bị kết nối cá nhân.

“Kiều muội, đội trưởng nói sẽ giúp chúng ta ra mặt xử lý heo rừng và năng lượng nguyên thạch. Giá năng lượng nguyên thạch chỉ có thể được xác định sau khi đánh giá nội bộ, nhưng heo rừng có thể được bán trực tiếp cho căng tin của quân khu với giá 90 khối năng lượng một cân. Cô thấy có được không ” Đầu Trọc hưng phấn nói.

Thịt heo rừng không phổ biến trong Hắc Tinh mười hai vực, Tô Kiều nghĩ rằng giá cả cũng không sai biệt lắm, nói: "Được rồi, mọi người còn chưa trở về sao?”

"Không, mọi người đều rất hào hứng. Tôi không thể đếm được con heo rừng này đã bán được bao nhiêu số 0.” Đầu Trọc hắc hắc cười nói.

“Tô Kiều, cậu ta nói rằng những khối năng lượng này sẽ được lưu lại và dùng để cưới vợ.” Tóc Xoăn ở một bên cười nói.

“Lăn lăn lăn, các ngươi đều cẩu đồ vật.” Đầu Trọc xấu hổ đến đỏ bừng mặt.

Tô Kiều cười nói: "Không về thì có thể tới đây ăn thịt nướng. Chúc mừng tôi nhận nuôi Tiểu Tô Lý, mời mọi người ăn bữa tiệc lớn.”

“Oa, Kiều muội, đợi chút, chúng ta lập tức đến.” Đầu Trọc hưng phấn kêu lên, “Chúng tôi cùng đội trưởng đi bán heo rừng trước đã.”

Tô Kiều nói với Đầu Trọc địa chỉ của mình, sau đó nói với bà cụ Mộc rằng cô muốn mời thêm một vài người bạn, nếu không tiện thì có thể đến nhà cô.

“Tất nhiên là tiện, rất tiện.” Bà cụ Mộc nhanh nói, có chút kích động, lôi kéo Mộc Dao đem tất cả những thứ cần thiết hàng ngày kém chất lượng trong phòng cho vào hộp giữ đồ, lại quét tước một lần, bà lo lắng đến mức không biết phải làm gì.

Đây là lần đầu tiên họ có khách, hơn nữa còn là thành viên của chiến đội Tham Lang mạnh nhất khu, nên bà cụ Mộc cứ như đang mơ vậy. Mà Ali đại thúc và Lão người mù cũng vội vàng đi rửa mặt, hỏi Tô Kiều muốn đổi quần áo sạch sẽ không.

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của bọn họ, Tô Kiều mỉm cười giống như người thường ở kiếp trước nhìn thấy lãnh đạo chính phủ, cười nói: “Không cần, bọn họ đều là bằng hữu, không cần câu nệ.”

Trước khi họ đến, Tô Kiều đã dùng chiếc nồi sắt do lão người mù làm để làm mỡ heo trước. Bếp từ sử dụng năng lượng mặt trời của tinh tế có thể nấu cơm và canh, nhưng để nấu rau, vẫn phải sử dụng nồi sắt lớn của trái đất.

May mắn cô có tầm nhìn xa, tìm Lão người mù làm giúp một số đồ, Tô Kiều suy nghĩ sẽ lần lượt vẽ ra một số công cụ, để Lão người mù làm.

Tô Kiều đặt chảo sắt trực tiếp lên giá nướng thịt, đốt bằng cồn rắn tinh tế, đợi chảo sắt nóng lên, cô cắt một miếng thịt mỡ to, rửa sạch sẽ thiết khối, sau đó cho vào chảo.

Heo rừng sôi sùng sục trong nồi, chẳng mấy chốc mùi thơm của thịt đã khuếch tán trong căn phòng đôi nhỏ. Mọi người đều ngửi thấy mùi mỡ heo cực mê người, đều nuốt nước miếng ừng ực, không thể tin được rằng cái mùi đó lại phát ra từ thịt heo rừng mà người tinh tế không thích ăn.

Từ bà cụ Mộc đến Mộc Dao, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn ngồi và vươn cổ xem Tô Kiều nấu ăn.

Luyện mỡ heo là một công việc tinh tế, mất nhiều thời gian để tinh luyện, Tô Kiều nhân cơ hội này lấy hết lông heo rừng thu được lần này, đun một nồi nước nóng khác, định khử trùng ở nhiệt độ cao.

“Kiều Kiều, cô định khử trùng cho bộ lông sao? Máy móc ở chợ đen đều có thể diệt khuẩn, chỉ cần 10 khối năng lượng." Thấy vậy, Mộc Dao vội nói: "Tôi có thể chạy việc vặt cho cô."

“Oa, thật tốt.” Tô Kiều vỗ trán, cô sao có thể quên đây là tinh tế, cô vội vàng gói gọn bộ lông heo rừng màu nâu mềm mại đưa cho Mộc Dao.

Sau một thời gian, Mộc Dao trở lại với bộ lông đã được xử lý.

Tô Kiều đem cất hết bộ lông mềm và định làm một chiếc chăn bông mềm mại cho Tô Lý khi cô về nhà tối nay. Về phần lông cứng, cô dùng nó để làm một chiếc bàn chải đơn giản, sau khi ăn thịt nướng cô sẽ dùng chúng.

Mỡ heo rừng trong chảo sắt được nấu chảy từ từ ra nửa nồi mỡ heo, cả căn phòng tràn ngập mùi thơm hấp dẫn của dầu.

Tô Kiều đợi nhiệt độ dầu giảm xuống, cô lấy chai thủy tinh mua trước đó đổ đầy hai chai, đậy kín rồi cất vào hộp bảo quản, nhìn thấy mọi người đều trợn mắt nhìn tóp mỡ trong nồi, lập tức hơi hơi mỉm cười, đem tóp mỡ đổ ra, cười nói: “mỡ heo này cũng là một món ăn, có thể nếm thử hương vị nhưng ăn nhiều quá sẽ bị ngán. "

Tóp mỡ được nấu trong chảo dầu trong nửa giờ, từng miếng đã chín vàng, tỏa ra mùi vị hấp dẫn.

Lão người mù cầm đầu không ngừng dùng nĩa, vội vàng nhét vào miệng, đột nhiên, ông cảm thấy vị giác của mình bị thu phục bởi một hương vị thơm ngon mà trước đây ông chưa từng ăn, một hỗn hợp giòn, vị cháy và mùi thịt. Nó ngon đến mức ông suýt cắn đứt lưỡi, hóa ra đây là mùi của cặn dầu.

“Lão người mù, ăn ngon không?” Mọi người sôi nổi hỏi.

Lão người mù nơi nào lo lắng phản ứng bọn họ, vội bẻ một miếng tóp mỡ ăn.

"Chậm lại, chúng ta còn chưa nếm qua."

“Này, ngon, rất ngon.” Mộc Dao kích động nắm chặt tay bà cụ, luống cuống đánh giá tóp mỡ.

“Kiều Kiều, tóp mỡ này, Tô Lý có thể ăn không?” Bà cụ Mộc cũng nếm thử một miếng, nhấm nuốt hương vị, hỏi Tô Kiều.

Tô Lý đáng thương ủy khuất ba ba múa may tay nhỏ, đôi mắt to đen nhánh nhìn Tô Kiều, muốn ôm ôm, muốn ăn cơm cơm.

“Tô Lý còn quá nhỏ để ăn. Hãy cho nó uống dung dịch dinh dưỡng.” Tô Kiều cười nói. Chờ cô trồng được lúa, sẽ làm cháo bột cho Tiểu Tô Lý.

Bà cụ Mộc vội vàng ôm Tiểu Tô Lý đi uống dinh dưỡng dịch, Tô Kiều sợ thịt nướng không đủ, nên đã chuẩn bị làm món hầm, cách làm giống như món thịt kho tàu của kiếp trước, chỉ là không có nước tương, Tô Kiều tính toán dùng dịch dinh dưỡng tinh tế làm gia vị, làm thịt kho tàu hầm thịt tinh tế.

Đầu Trọc cùng những người khác vận chuyển con heo rừng đột biến cấp ba đến quân khu, sau khi đổi 86.400 khối năng lượng, họ vui vẻ tới ăn thịt nướng.

Sau khi bốn thành viên của chiến đội Tham Lang bước vào căn phòng đôi nhỏ này, không gian càng trở nên chật chội, đặc biệt là người đàn ông cao lớn dũng mãnh và đội trưởng lạnh lùng ít cười nói.

“Xin chào đội trưởng.” Mộc Dao vội vàng khẩn trương nói, còn Ali đại thúc, bà cụ Mộc và những người khác sắc mặt cứng đờ, đứng tại chỗ không dám phát ra tiếng nào.

Các thành viên của chiến đội Tham Lang vừa bước vào phòng đã bị mùi thịt thơm hấp dẫn trong phòng chinh phục, mọi người hít một hơi thật sâu, thơm quá đi mất.