Toàn Vũ Trụ Không Có Một Cây Thực Vật

Chương 23

Sau sự tuyệt chủng của thực vật ở tinh tế, chuỗi thức ăn của những loài ăn thịt sống sót đã thay đổi. Nhiều loài dị thú đã tiến hóa thành quái thú ăn thịt người, Quạ Đen và mọi người đang thiết lập biện pháp khẩn cấp, Đầu Trọc đi đến hang của con heo rừng để kiểm tra.

Tô Kiều nhìn những con heo rừng đột biến bị săn gϊếŧ, ngoại trừ ngà của chúng dài hơn và sắc hơn, bề ngoài giống với heo rừng trước ngày tận thế, nhưng bộ lông màu nâu dài và mềm, có thể so sánh với màu nâu con gấu.

Tô Kiều vui mừng, những chiếc lông thú này có thể làm nên một chiếc chăn bông mềm mại cho Tiểu Tô Lý, giường đá ở tinh tế đối với trẻ nhỏ quá cứng..

Còn ruột non của heo loại bỏ màng nhầy, có thể dùng làm lạp xưởng, còn có móng heo, thịt heo, cả con heo rừng đều là bảo vật, chỉ cần nghĩ ra món ngon là được, Tô Kiều cảm thấy tâm trạng tốt hơn phân nửa.

“Kiều muội, cô xem tôi tìm được cái gì này?” Đầu Trọc từ trong hang heo rừng mặt xám mày tro đi ra, vỗ nhẹ đất trên quần áo, cao hứng lấy từ trên tay ra ba quả trứng trắng như tuyết, “Này hẳn là trứng chim hoặc là trứng gà rừng, bị hai con heo rừng này giấu trong động, cái mùi hôi thối bên trong suýt gϊếŧ chết gia.”

“Là trứng sao?” Tô Kiều hai mắt cũng sáng lên, nghĩ đến trứng mỹ vị, nếu như có thể ấp được gà rừng thì còn tốt hơn, gà sinh trứng, trứng sinh gà, cuồn cuộn không ngừng.

Đầu Trọc lau sạch trứng đưa cho Tô Kiều, hehe cười nói: "Đây."

Tô Kiều cũng không khách khí, nói: "Tôi sẽ đổi thịt lấy trứng."

“Tô Kiều, trong trứng có nhiều bức xạ, chúng tôi không ăn, đều cho cô.” Những người khác bày tỏ ý kiến, bây giờ trong lòng bọn họ đã coi Tô Kiều là đoàn sủng cẩm lý*, là bảo vật may mắn của cả đội, không nói đến sức chiến đấu, vận may cũng rất tốt, ai cũng không để ý, thấy Tô Kiều thích, tự nhiên sẽ cho cô ấy trước.

*Cẩm lý: cho những ai chưa biết thì cẩm lý chính là cá koi, biểu tượng của sự may mắn.

Tô Kiều cũng không khách khí, thu ba quả trứng để vào hộp trữ đồ.

Ngay sau đó, xe tải không người lái đã bay đến vị trí của bọn họ, Tóc Xoăn và Đầu Trọc nhấc cả hai con heo rừng đột biến lên xe tải, sau đó xoát dây đeo cổ tay để đăng ký, khi xe tải không người lái bay đi, đoàn người cũng vội vàng quay trở lại con đường cũ, ngồi trên đĩa bay nhỏ đi theo xe tải không người lái về khu an toàn.

Khi rời khỏi khu 9 và không gặp nguy hiểm gì, Đầu Trọc trả tiền cho chiếc xe tải không người lái, lấy ra hai con heo rừng đột biến, và hào hứng nói: "Kiều muội, chúng ta hãy chia heo rừng ở đây đi, về khu an toàn sẽ hấp dẫn ánh mắt của mọi người.”

Tô Kiều cũng cho rằng đây là cách tốt nhất, nhiều thịt dị thú như vậy sẽ bị người ta để ý.

Mọi người kiểm kê thu hoạch lần này, hai con heo rừng, con cấp ba có trọng lượng 960 cân, cấp bốn có trọng lượng 1200 cân, năng lượng nguyên thạch màu cam cấp 3 có kích thước bằng một nắm tay nhỏ, còn năng lượng nguyên thạch màu vàng cấp 4 lớn hơn một chút.

Nhìn hai khối năng lượng cao cấp chói mắt này, ánh mắt mọi người đều sáng lên.

“Năng lượng nguyên thạch bán cho hiến đội, thuế của khu chín và thuế đội được khấu trừ, còn lại chia đều, heo rừng cũng vậy.” Thuế của Hắc Tinh mười hai vực rất nặng, ngoài tiền thuế nộp cho chính phủ Liên bang, họ còn phải nộp một khoản tiền nhất định cho chiến đội, tiền thuế nộp cho chiến đội, coi như nuôi dưỡng chiến đội, chiến đội nuôi dưỡng lại mình, một vòng tuần hoàn tốt.

“Nếu có người hỏi, hãy nói rằng chúng ta chiêu mộ đội ngũ tán nhân, để cùng nhau gϊếŧ heo rừng đột biến.” Tô Kiều suy nghĩ một chút rồi nhắc nhở.

Cây cao đón gió, ở Hắc Tinh mười hai vực, càng hạ thấp cẩn thận, càng có thể sống lâu.

Việc này đơn giản, để đội trưởng giúp chúng ta bán cho đội, để không ai nghi ngờ.” Quạ Đen nói, “Đội trưởng là người đáng tin cậy”.

“Vậy cứ định như vậy đi, nãi nãi, khối năng lượng này có thể bán được mấy vạn” Đầu Trọc cười mặt mày hồng hào, lần này nuôi Tiểu Tô Lý không cần lo lắng nữa.

Bởi vì heo rừng thịt thật sự quá nhiều, nên kết quả cuối cùng của cuộc thương lượng là bán nguyên một con và chia một con, để lấy năng lượng và làm thịt.

Gần ngàn cân thịt heo rừng, có thể tiêu hóa số lượng lớn như vậy, chỉ có quân khu.

Vì thế Đầu Trọc đã nhanh chóng liên lạc với đội trưởng Lãnh Diệu trên thiết bị kết nối cá nhân, khi Lãnh Diệu đi tới, mọi người đang chia heo rừng đột biến cấp bốn, mỗi người 240 cân, về phần nội tạng và lông, đặc biệt là ruột heo, huyết heo, gan heo này đó, Quạ Đen bọn họ cố ý nói không cần, đều cho Tô Kiều.

Thứ mà Tô Kiều nhận được là toàn bộ chân sau và nội tạng và lông của một con heo, tất cả đều được cho vào hộp bảo quản.

Vì quá vội vàng quay trở lại khu vực an toàn để gặp Tô Lý, và phải bí mật đến ốc đảo về nhà, Tô Kiều đã giao việc cầm tiền bán heo rừng và năng lượng cho Đầu Trọc và những người khác xử lý, rồi trực tiếp cùng Mộc Dao trở về an toàn khu.

Mộc Dao ôm chặt hộp đựng đồ của mình suốt quãng đường, lần đầu tiên cô mang một lượng thịt dị thú nhiều đến vậy, nhìn đến bà còn có Ali đại thúc bọn họ đang chơi với Tiểu Tô Lý, lúc này hai mắt mới nhòe đi, kích động hô một tiếng: “Bà, con cùng Kiều Kiều đã trở lại.”

“Đã về rồi? Kiều Kiều, cô không đến đây mấy ngày rồi, mau tới đây kể cho tôi nghe về sự tình trong chiến đội đi. Cuộc kiểm tra tạm thời ngày hôm qua thực sự khiến chúng tôi sợ hãi." Ali đại thúc ánh mắt sáng lên.

“Tô Kiều, cô nhặt đâu ra đứa bé này, vừa dễ thương lại vừa đáng yêu, lão mù tôi thật ghen tỵ chết mà.”

“Tô Kiều, hai người có đói bụng không, ở đây bà còn thịt quái ngư lần trước cháu để lại, nếu đói để bà nấu cho cháu và Tiểu Tô Lý ăn.” Bà cụ Mộc vội vàng đứng dậy, trong khoảng thời gian này có năng lượng nguyên thạch dùng để mua thuốc uống, tinh thần cũng khá hơn nhiều, trực tiếp làm lơ cháu gái mình, nhiệt tình kêu Tô Kiều.

Tô Kiều cảm nhận được sự nhiệt tình của mọi người, cười tủm tỉm tiến vào, nói: “Cháu không đói bụng, bàkhông cần vội. Tiểu Tô Lý hôm nay có ngoan không.”

“Ngoan, đặc biệt ngoan, còn cười với chúng tôi.”

Có lẽ là cảm nhận được Tô Kiều đã trở lại, tiểu gia hỏa đạp lên đôi chân ngắn ngủn của cậu, nhìn Tô Kiều với đôi mắt to tròn, sung sướиɠ vùng vẫy, muốn ôm một cái.

Cơ thể Tô Kiều nồng nặc mùi máu của những con heo rừng đột biến, cô không ôm Tiểu Tô Lý, mà cúi xuống hôn lên khuôn mặt trắng nõn của bé.

Mộc Dao bị bỏ mặc không tức giận, ngược lại càng kích động hét lớn: “Bà, Ali đại thúc, Lão mù, cháu muốn nói một việc, mọi người không cần kích động.”

“Nga, mau nói.”

"Nhóc con, đừng nói nhảm, vất vả lắm Tô Kiều mới tới đây, mau lấy dị thú lúc trước ra, buổi tối nấu thịt cho Tô Kiều ăn."

Tô Kiều thấy bộ dáng tức giận Mộc Dao, cười nói: “Mộc Dao thật sự có việc, mọi người đừng kích động là tốt.”

Sau một lát, bà cụ Mộc, Ali đại thúc, Lão người mù trợn mắt há hốc mồm nhìn thịt heo rừng chất thành một cái núi, đôi mắt đều dại ra, kích động không nói lên lời.

“Đây là chiến lợi phẩm hôm nay cháu cùng Tô Kiều đi ra ngoài bắt gϊếŧ dị thú.” Mộc Dao hưng phấn nói, sau đó cắt một khối to thịt cấp cho Ali đại thúc cùng lão người mù, xán lạn cười nói, “Trước kia hai người vẫn luôn giúp chúng cháu chiếu cố bà cụ, một chút thịt này không cần khách khí.”

“Này không được, quá nhiều.” Ali đại thúc cầm lên, cảm thấy trên dưới khoảng hai mươi cân, vội vàng lắc đầu nói.

“Thật ra, cháu đều dính ánh sáng của Tô Kiều, muốn cảm ơn thì mọi người cảm ơn Tô Kiều đi.” Mộc Dao cười nói.

Bà cụ Mộc nháy mắt liền đỏ mắt, đứng dậy gắt gao nắm lấy tay Tô Kiều, khi cả gia đình ba người của bà bị đày đến vùng Mười Hai Ngôi Sao Đen, bà thực sự ước mình mau chết đi, miễn cho liên lụy hài tử, sau lại có Ali đại thúc cùng lão người mù giúp đỡ, ngày qua ngày cũng quá khó khăn.

Không nghĩ tới sau khi gặp được Tô Kiều, bây giờ bà không chỉ sống trong một căn phòng đôi, mà còn có năng lượng nguyên thạch để mua thuốc và có món thịt đắt tiền nhất để ăn, Mộc Đan Mộc Dao cũng tràn đầy hy vọng về tương lai, trong mắt bà cụ Mộc, đối với Tô Kiều là cảm động rơi nước mắt, hạ quyết tâm giúp cô chăm sóc tốt cho Tiểu Tô Lý.

Mà Ali đại thúc cùng Lão người mù cũng kinh ngạc nhìn nhau, lúc đầu họ chỉ thuận tay dẫn theo tiểu cô nương đi cùng, không ngờ Tô Kiều lại trả lại cho họ tất cả những gì họ không dám nghĩ tới.