Toàn Vũ Trụ Không Có Một Cây Thực Vật

Chương 22

Khi đến địa điểm chỉ định, mọi người xuống xe đi bộ tìm dấu vết của heo rừng đột biến.

"Heo rừng đột biến thích dùng những chiếc răng nanh sắc nhọn đâm vào tim và phổi người, sức mạnh vô cùng lớn. Nếu bị nó vồ, có thể mất đi nửa cái mạng. Tốt nhất nên tấn công nó từ xa , không để nó tới gần.” Tô Kiều chuẩn bị đầy đủ thông tin trước khi đến đây. Sau cùng, mọi nhiệm vụ đều có thể gây tử vong.

“Tôi và Quạ Đen đều bắn súng tốt, tôi đi đằng trước, Quạ Đen đằng sau, tôi ở phía trước ngắm bắn, cô ở phía sau bổ trợ.” Tô Kiều lời ít mà ý nhiều nói.

“Được.” Quạ Đen gật đầu.

Có nhiều khu rừng nguyên sinh rậm rạp ở bên ngoài khu chín, Tô Kiều chưa nhìn thấy nhiều thực vật hóa đá như vậy trước đây, mỗi cây đều giống như hình chóp, đâm thẳng lên trời là một khu vực chết chóc, khiến người ta có cảm giác hụt

hẫng, nhất là sau khi bước vào khu chín, bức xạ tăng vọt có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Tô Kiều phát hiện tốc độ thu thập bức xạ của sách bách thảo tăng vọt, cô nhân cơ hội đem bức xạ đổi thành bông mầm cùng lúa mầm.

“Tiểu đội trưởng, tôi ngửi thấy mùi hôi nồng nặc của heo. Chắc nó cách đây không xa.” Tóc Xoăn di chuyển mũi, đánh hơi mùi trong không khí.

Mọi người tản ra nhìn xung quanh, Tô Kiều nhìn thấy dưới đất đầy dấu móng heo để lại, hai mắt hơi sáng lên, cười nói: “Tôi tìm được ổ của bọn chúng rồi, không nghĩ tới heo rừng cũng có thể đào hang.”

Nhìn thấy những cây cối rậm rạp hóa đá phía trước đã dần dần phát triển thành núi đá sau hàng ngàn năm đột biến, dị thú đào một cái hang động trong lòng núi, cửa hang bị đào sâu xuống dưới, nếu không chú ý cứ ngỡ là hang hình thành tự nhiên, nhưng mùi hang quá nặng, trước cửa hang có dấu vết hoạt động của dị thú.

Chỉ có thể nói những con heo này rất không có đạo đức.

Mọi người phân tán ra đứng ở bốn hướng, bố trí hành động mọi hướng, chuẩn bị chiến đấu.

Tô Kiều lấy ra viên đá lửa mà cô đã sử dụng lần trước từ hộp đựng đồ và ném nó vào cửa hang, cửa hang bị nổ tung một góc, và cùng với tiếng gầm của heo rừng, một con heo rừng đột biến với màu lông đen lao ra khỏi hang , nó cáu kỉnh nhe nanh và lao về phía Đầu Trọc..

“Fxxk.” Tuy rằng Đầu Trọc đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng nhìn thấy một con heo rừng hung dữ lao về phía mình, trên đầu có răng nanh, hắn vội vàng chạy về phía Tóc Xoăn, vừa chạy, vừa bắn vào đùi trước của heo rừng.

Chân trước của con heo rừng bị thương, tốc độ tăng chứ không giảm, gầm lên và húc về phía Đầu Trọc và Tóc Xoăn.

Tốc độ của con heo rừng đột biến cực nhanh, cầm súng đoán vị trí không chớp mắt, trước khi heo rừng đến gần Đầu Trọc và Tóc Xoăn, một phát bắn vào trên đùi nó, cho thêm năng lượng nguyên thạch đỏ, trực tiếp bắn thẳng qua con heo rừng đột biến..

Con heo rừng đột biến bị va đập mạnh, giảm tốc độ, gầm lên rồi quay đầu lao về phía Tô Kiều, ngay lập tức Quạ Đen cùng với Mộc Dao cũng nổ súng, mỗi người bắn ra một phát, heo rừng cấp ba biến dị ngã xuống đất trước hàng loạt phát súng, toàn bộ mặt đất đều rung chuyển.

Tất cả mọi người đều vui mừng, tuy rằng chi phí súng năng lượng ánh sáng gϊếŧ chết dị thú cao , nhưng có thể coi như đổi năng lượng nguyên thạch lấy thịt.

“Hắc, con heo rừng này ít nhất cũng một ngàn cân, kiếm lời rồi.” Đầu Trọc cười ha ha nói, hoàn toàn quên mất bộ dạng nhát gan của mình.

“Còn có một con.” Sắc mặt Tô Kiều khẽ biến, trực giác nhạy bén được bồi dưỡng trong tận thế khiến cô nhanh miệng nói, sau đó giơ súng về phía cửa hang, chỉ thấy con heo rừng thứ hai lao tới, tốc độ so với con đầu tiên còn nhanh hơn, hai răng nanh của nó có thể so với ngà voi, dài năm thước, dữ tợn chạy về phía Tô Kiều.

“Tô Kiều.”

“Tiểu đội trưởng.”

Mọi người kinh hô, muốn nổ súng nhưng không kịp.

Tô Kiều nhìn dị thú to lớn trước mặt, cánh tay cầm chắc khẩu súng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

Giữa sự sống và cái chết, ánh mắt Tô Kiều có chút trống rỗng, bắp thịt trên cánh tay căng chặt, tinh thần lực như muốn xoắn thành một sợi dây thừng lửa , bao trùm lên khẩu súng bắn tỉa tinh tế, kích phát một tia sáng mạnh màu đỏ tươi.

Con heo rừng đột biến đang chạy đã bị súng bắn tỉa năng lượng cường đại đánh trúng , cơ thể của nó bị xuyên thủng, nội tạng bị đốt cháy, rơi xuống đất một cách nặng nề, và nháy mắt mất mạng.

Lần đầu tiên Tô Kiều kích hoạt tinh thần lực của mình để sử dụng súng bắn tỉa, đầu đau nhức, trước mắt tối sầm.

Bốn phía là yên lặng.

Xung quanh là một sự im lặng chết chóc.

Vẻ mặt hoảng hốt của Đầu Trọc và những người khác vẫn đang đơ ra trên khuôn mặt, miệng há hốc, mắt đờ đẫn, hóa ra đây mới là uy lực thực sự của súng bắn tỉa tinh tế?

Khi Tô Kiều tỉnh dậy, đầu cô đau nhói và mất vài giây để nhìn thấy mọi người xung quanh.

“Tô Kiều, cô không sao chứ?”

“Kiều muội, cô có bị thương không?”

Mọi người vội vàng hỏi, nhìn Tô Kiều với vẻ phấn khích kỳ lạ.

Lần trước Tô Kiều cũng từng dùng súng bắn tỉa khi gϊếŧ thực kim kiến cấp ba, lúc đó chỉ nghĩ do kỹ năng cô giỏi, nhưng vừa rồi, bọn họ suýt chút nữa đã mù mắt.

Liệu khẩu súng phế thải đã bị tinh tế loại bỏ này có thể thực sự phát nổ với sức mạnh khủng khϊếp như vậy không? Năng lượng ánh sáng đỏ đáng sợ đó thực sự đã gϊếŧ chết một con heo rừng đột biến cấp bốn trong tích tắc?

Đúng vậy, lúc Tô Kiều hôn mê, bọn họ đi kiểm tra, con heo rừng thứ hai thật ra là một con dị thú cấp bốn.

Trong lòng mọi người đều nóng như lửa đốt, đây là dị thú cấp bốn, hơn nữa con heo rừng này da thịt rất dày, mỗi khi chiến đội Tham Lang muốn gϊếŧ chết dị thú cấp bốn, đều phải phái một đội tinh nhuệ đi.

Vì vậy, khi Tô Kiều hôn mê, mọi người đều khϊếp sợ, ngay lập tức, một thỏa thuận ngầm đã được đặt ra và vấn đề này không được lan truyền.

Hắc Tinh mười hai vực thậm chí toàn bộ tinh tế, đều là cường giả một khi biết họ Tô Kiều có sức chiến đấu mạnh mẽ, không nói tới ngoại giới sẽ tới đào người, ngay cả bên trong chiến đội Tham Lang cũng sẽ tìm đến đào người.

Tô Kiều ấn huyệt thái dương, đứng dậy, lắc đầu nói: “Tôi không có việc gì, con heo rừng kia chết rồi sao?”

“Chết rồi, hôm nay chúng ta kiếm được nhiều tiền, con heo rừng thứ hai là dị thú cấp bốn.”.” Đầu Trọc cao hứng phấn chấn nói, “Hắc, cái bộ dạng chết chóc này, tôi và Tóc Xoăn dùng hết sức nâng thử, ít nhất trọng lượng cũng khoảng một ngàn năm sáu trăm cân.”

“Chỉ biết heo rừng heo rừng, cũng không nhìn sắc mặt trắng bệch của Tô Kiều kìa, đi đến bệnh viện Liên Bang khám xem.” Quạ Đen ở một bên mắng Đầu Trọc, có chút quan tâm nhìn Tô Kiều, “Có phải dùng tinh thần lực quá mức không, loại tình huống này rất nguy hiểm.”

“Tôi trở về ngủ một ngày chắc là liền không có việc gì.” Tô Kiều hơi hơi mỉm cười, tuy rằng tỉnh lại nhưng cô cũng biết mình không thể cầm súng bắn tỉa. Đây có phải là di chứng của việc dùng tinh thần lực quá độ? Tô Kiều chạm vào khẩu súng bắn tỉa phát ra ánh sáng đen lạnh lẽo trên tay, suy nghĩ một hồi, thì ra trước đây cô luôn dựa vào kỹ năng bắn súng, lúc nãy đánh bậy đánh bạ lĩnh ngộ được cách dùng chính xác của súng bắn tỉa tinh tế?

Chỉ là hậu quả quá lớn, chẳng trách khẩu súng này bị tinh tế loại bỏ.

“Vậy thì chúng ta nhanh chóng trở về đi.” Mộc Dao nói, “Đã gần ba giờ kể từ khi chúng ta đi ra ngoài.”

“Không sai, nơi này mùi máu tươi quá nặng, không thể lại lưu lại.” Tóc Xoăn gật đầu nói, “Chỉ là hai con heo rừng đột biến này quá nặng, không thể nhét vào trong thùng chứa được. Tôi vừa thuê một chiếc xe tải không người lái đến đây. Trong 10 phút nữa. "

Xe tải không người lái mà Tóc Xoăn đề cập là phương tiện hậu cần hoàn toàn tự động đi và đến các khu vực trong khu an toàn. Chiến đội săn gϊếŧ một số lượng lớn động vật dị thú. Khi hộp chứa đồ không đủ, có thể gọi xe tải từ tinh võng trở lại khu vực an toàn.

Tranh thủ lúc những chiếc xe tải không người lái chạy qua, mọi người dọn dẹp chiến trường, khử sạch mùi máu, đồng thời lên kế hoạch để đối phó với những trường hợp khẩn cấp có thể xảy ra.