Bởi vì sự cố kiểm tra tạm thời ở khu vực an toàn, mọi người đều hoảng sợ, Tô Kiều không có trở lại khu vực an toàn ngay lập tức, cô cho Tiểu Tô Lý tắm ở căn cứ và cho bé ăn một chút dung dịch dinh dưỡng.
Sau khi tắm xong, Tiểu Tô Lý trắng trẻo dễ thương, đôi mắt to đen láy dễ thương mềm mại đến mức làm người ta tan chảy, nhưng bé từ đầu đến cuối đều không phát ra tiếng động, đôi tay nhỏ bé đang nắm chặt lấy quần áo của Tô Kiều, một bộ dạng nhỏ dính người.
Tô Kiều bao quanh Tiểu Tô Lý bằng chiếc khăn nhân tạo không dùng đến của cô, thắt một nút và làm thành một y phục nhỏ đơn giản.
“Tô Kiều, tôi đến Liên bang để kiểm tra giúp cô. Cha của đứa trẻ này không rõ lai lịch, còn mẹ của nó lớn lên ở Viện Phúc lợi Lục Tinh đã bị lưu đày ở đây một tháng trước vì tội ăn trộm đồ có giá trị từ các quý tộc, dù sao cũng là cô nhi, thật đáng thương.” Đầu Trọc hỏi thăm xong tin tức, chạy nhanh tới, thở hồng hộc nói.
“Nguyên lai là người Lục Tinh, khó trách lớn lên rất đáng yêu a.” Mộc Dao cười tủm tỉm nhéo nhéo khuôn mặt trắng hồng của Tô Lý.
“Tô Kiều, cô thật sự muốn nuôi nó sao?” Đầu Trọc có chút thẹn thùng sờ sờ đầu, nói, “Kỳ thật tôi có thể nuôi nó cùng cô, tôi sẽ nỗ lực kiếm năng lượng nguyên thạch.”
“Nha nha nha, Đầu Trọc, ngươi tâm thật con mẹ nó hắc, muốn lừa gạt Tô Kiều muội tử, đã hỏi qua đội trưởng chưa?” Những người khác sôi nổi cười trêu ghẹo nói, Cẩn thận đội trưởng sẽ quay lại chém đầu của ngươi.”
“Đội trưởng không được xen vào chuyện cá nhân của tôi.” Đầu trọc tung nắm đấm và đe dọa một nhóm đồng đội đang chống trả.
"Cắt ~" mọi người cười cười, "Tô Kiều thuộc về căn cứ, không phải của ngươi."
Trong căn cứ không có bí mật, tin tức Tô Kiều chĩa súng vào Hắc Long nổi tiếng trong danh sách truy nã gắt gao nhất tinh tế trong khu vực an toàn và cứu Tiểu Tô Lý nhanh chóng lan truyền trong căn cứ và thêm việc Tóc Xoăn và Quạ Đen có nói chân tướng chuyện hôm qua gϊếŧ thực kim kiến, mọi người lúc này mới ý thức được cô gái nhỏ yếu mềm ngọt ngào này thực ra là một nhân vật tàn nhẫn, tức khắc đều sôi nổi muốn tới gặp chân nhân, thuận tiện xoát hảo cảm.
Trong Hắc Tinh mười hai vực đầy nguy cơ, khi nhiệm vụ kết thúc, ở những thời điểm quan trọng một đồng đội mạnh mẽ có thể cứu mạng.
Tô Kiều thấy trên mặt mọi người còn bị thương, mới trải qua một trận tắm máu ly kỳ, vẫn như cũ có thể cười đùa, trong lòng không khỏi cảm thấy đây có thể là nơi tối tăm và nguy hiểm nhất vũ trụ nhưng chính nơi này có thể mài giũa ra những con người có tấm lòng trong sáng, bất khuất kiên trung.
“Cảm ơn mọi người quan tâm, tôi có thể tự mình nuôi sống nó, về sau xin mọi người chiếu cố Tô Lý nhiều.” Tô Kiều hơi hơi mỉm cười.
Sau khi rời căn cứ, Tô Kiều đưa Tiểu Tô Lý đến Văn phòng quân khu Liên bang.
Không có cái gọi là hệ thống quản lý hộ khẩu trong Hắc Tinh mười hai vực, nhưng Tô Kiều có cả một biển trời mênh mông trong tim và biết mình sẽ không bị nhốt ở đây mãi mãi. Sớm muộn gì, cô cũng sẽ mang theo Tiểu Tô Lý nhìn thế giới bên ngoài và nhìn vũ trụ tinh tế thực sự, vì vậy phải mất 100 khối năng lượng nguyên thạch để đưa Tiểu Tô Lý vào hộ khẩu của mình.
Sau một phen lăn lộn, thì đã là buổi tối.
“Tô Kiều, bà của tôi rất có kinh nghiệm trong việc chăm sóc trẻ nhỏ. Cô phải ra ngoài thu thập năng lượng nguyên thạch trong ngày. Nếu không, hãy để Tô Lý cho bà tôi chăm sóc." Mộc Dao đi cùng Tô Kiều suốt thời gian và đề nghị .
“Được rồi, qua thời gian nữa tôi tích cóp đủ năng lượng nguyên thạch, sẽ mua một robot bảo mẫu tại nhà cho Tô Lý.” Tô Kiều mỉm cười.
Trong thời đại tinh tế, nền văn minh công nghệ phát triển như vũ bão, cơ giáp chiến đấu đã xuất hiện, không thể không kể đến robot bảo mẫu tại gia.
Chỉ là cô đã trả 100 khoản phí cho Tô Lý để đăng ký nhận con nuôi và mua 10 dung dịch dinh dưỡng cao cấp với giá 300. Bây giờ toàn thân cô chỉ còn lại 500 khối năng lượng và robot bảo mẫu tại nhà rẻ nhất trong Hắc Tinh mười hai vực là 500 nguyên thạch..
Cùng Mục Dao tách ra, Tô Kiều đưa Tiểu Tô Lý trở lại ngôi nhà tổ ong.
Tiểu Tô Lý vẫn mở to đôi mắt đen láy nhìn ngôi nhà mới của mình, ngón tay út của bé lúc nào cũng móc ngón tay của Tô Kiều, và cô rung lên đầy phấn khích, dễ thương và mềm mại đến mức có thể làm cho người ta tan chảy.
Buổi tối Tô Kiều lên diễn đàn nhận nhiệm vụ, Tiểu Tô Lý ngồi ở trên giường cầm lấy quần áo nhỏ trên người chơi chơi rồi phịch một tiếng, cơ thể nhỏ bé uốn éo ngã xuống, khuôn mặt nhỏ ghé vào trên giường.
Tô Kiều vui vẻ bế cậu ngồi xuống, liền thấy tên nhóc kia cao hứng tiếp tục chơi, một lúc sau liền nằm úp sấp như một con rùa nhỏ.
Cuối cùng, Tô Kiều nhận được một nhiệm vụ săn dị thú trên diễn đàn. Dị thú là một con lợn rừng đột biến cấp 3. Nó không được ưa chuộng nhất trong tất cả các bảng xếp hạng dị thú, chỉ vì lợn rừng đột biến có sức mạnh vô hạn và có lớp da thịt sần sùi dày và cần năm hoặc sáu người hợp tác mỗi lần, có thể bị gϊếŧ bằng súng năng lượng ánh sáng.
Năng lượng cấp ba không đủ tiêu hao năng lượng của súng năng lượng ánh sáng, ngoài ra còn có mùi thịt lợn trong dị thú. Người dân trong Hắc Tinh mười hai vực không thích, và họ không bán được giá cao nên việc săn lợn rừng đột biến gen không nhiều.
Tô Kiều nhận nhiệm vụ này hoàn toàn là thịt của con heo rừng đột biến. Tiểu Tô Lý đang lớn và phải ăn một ít thịt, và thịt heo có thể được tinh chế thành dầu. Đây chỉ đơn giản là lấy mỡ heo.
Tô Kiều đã giao nhiệm vụ cho Đầu Trọc và những người khác.
Cô thành lập một đội tạm thời với Đầu Trọc, Tóc Xoăn, Quạ Đen và Mộc Dao, mọi người sẽ cùng nhau hoàn thành một số nhiệm vụ hàng ngày không nguy hiểm.
Về phần Mộc Đan, anh muốn biết thêm nhiều thành viên của căn cứ Tham Lang nên đã không tham gia cùng đội.
Sáng sớm hôm sau Tô Kiều đưa Tiểu Tô Lý đến bên bà cụ Mộc, rồi đón Mộc Dao, và cùng nhau đi làm nhiệm vụ.
"Nhiệm vụ lần này là tới khu chín. Một số người đã nhiều lần nhìn thấy lợn rừng đột biến ở bên ngoài, có thể nhiều hơn một con. Nhiệm vụ hơi nguy hiểm. Mong mọi người cẩn thận." Cô lái chiếc đĩa bay nhỏ của mình từ ga ra, đón Đầu Trọc và những người khác, và giải thích sự việc một lần nữa, nhưng sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào chiếc xe mới mua của cô.
“Kiều muội, cuộc sống của cô thật thú vị, vừa có ô tô, vừa có em bé?” Tóc Xoăn mỉm cười trêu ghẹo.
"Chiếc xe này còn có màu sắc dễ thương vậy sao? Màu vàng nhạt?" Quạ Đen bị màu sắc của chiếc xe bị hấp dẫn một cách khó hiểu, từ xa nhìn giống như một chú gà nhỏ màu vàng?
“A, Tô Kiều, cô mua xe maglev?” Mộc Dao với vẻ mặt kinh ngạc, oa một tiếng.
"Toàn bộ số tiền tiết kiệm đều đã bị tiêu tan, vì vậy tôi đi nhận nhiệm vụ để nuôi tiểu Tô Lý. Hôm nay, tôi hi vọng sẽ gϊếŧ thêm vài con lợn rừng." Tô Kiều cười khổ, "Mọi người chia nhau năng lượng nguyên thạch, tôi chỉ muốn nhiều hơn chút thịt lợn rừng "
“Không sao, Kiều muội, phần lợn rừng của tôi cũng là của cô.” Đầu Trọc cười.
Tất cả mọi người đều cười nói cả một đoạn đường, bầu không khí rất thoải mái, cho đến khi chiếc đĩa bay nhỏ bay đến bên ngoài khu chín.
Sau khi nộp thuế và tiến vào khu chín, mọi người lập tức thu lại nụ cười, trở nên nghiêm túc hơn.
Cho dù là bên ngoài khu vực, chỉ cần dựa vào hai chữ khu chín cũng đủ khiến người ta cảm thấy ngưng trọng.
Khu chín là khu chưa được xác định chính xác nằm ở đâu trên Hắc Tinh mười hai vực, chiếm một phần tư tinh cầu, người ta nói rằng sau khi đi qua khu rừng hóa thạch lớn ở bên ngoài, sẽ đến được lõi của vực sâu khu chín, đến nỗi vực sâu của khu chín có cái gì, có lẽ chỉ có chính phủ Liên bang mới biết một hoặc hai điều.-----------------------------
Ps: Mình muốn hỏi một chút là mọi người muốn mình đăng chương mới cùng một lúc hay ngày nào cũng đăng nhỉ? Và nếu đăng thì sẽ đăng vào thứ mấy?
- Một tuần mình có thể đăng 4-5 chương nhé.